Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 9

Chương 9
Duệ Dung tỉnh ngủ cũng là giữa trưa, thấy đầu óc có chút choáng váng chắc là tối qua đi qua trận tuyết rơi có lẽ là nhiễm phong hàn rồi nhưng vẫn nghĩ không sao, việc nàng muốn làm đầu tiên là phân phó người đem một ít than đến gói lại, sau phân phó một ít người đem điểm tâm bỏ vào giỏ sách. Nàng muốn trước khi mình nặng hơn phải qua bên Thiên Băng trước, nàng không muốn nàng ấy bị lạnh. Chuẩn bị xong tất cả, nàng xoa thái dương một tí cho tỉnh táo sau thì cất bước đi đến con đường ít người để ý tới để đi đến lãnh cung. 

Đến lãnh cung, Duệ Dung bước tới căn phòng của Thiên Băng gõ cửa: "Băng nhi, nàng có ở trong phòng không? Ta đến thăm nàng đây!". Một lát sau, cửa phòng được mở vẫn là bạch y nữ tử nhưng Duệ Dung toàn gặp nàng vào đêm nên không thấy hết được khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đến bây giờ là ban ngày Duệ Dung nhìn nàng đến ngây người. Thấy Duệ Dung nhìn mình đến thất thần, nàng có chút đỏ mặt, nàng đưa tay lay con người đang nhìn mình để kéo hồn nàng về.

 Con người kia cười ngây ngô với Thiên Băng, nàng thấy thế mới hỏi: "Sao hôm nay ngươi tới sớm vậy?" . Lúc này Duệ Dung mới nhớ tới việc chính của mình: "À, ta tới đây đem cho nàng một ít than để sưởi với một vài món điểm tâm, nàng ăn chưa?" , Thiên Băng lắc đầu. Thấy Thiên Băng vẫn chưa ăn nàng mới lôi kéo nàng ấy vào bàn, kéo ghế cho nàng ấy ngồi rồi mới đem điểm tâm ra "Ta cũng chưa ăn, nàng ăn với ta nhé!". Không để Thiên Băng cự tuyệt nàng đã đem khối điểm tâm đưa đến miệng nàng ấy, Thiên Băng thấy Duệ Dung uy mình ăn trong lòng rất vui lại thấy ánh mắt mong chờ kia nữa, nàng mới ngoan ngoãn mở miệng cắn một ít, Duệ Dung thấy nàng ăn rồi thì cũng đưa lên miệng mình ăn nốt phần còn lại, làm cho Thiên Băng sững sờ mặt đỏ cả lên.

 Dùng xong điểm tâm nhưng thấy Thiên Băng ăn không được nhiều bởi vậy thân hình nàng khá gầy gò, Duệ Dung quyết tâm phải tẩm bổ cho nàng, ngồi nói chuyện với Thiên Băng được vài câu thì Duệ Dung thấy đầu óc lại chóng mặt nữa rồi, nàng lấy tay đỡ đầu Thiên Băng thấy nàng có điều bất ổn đưa tay lên sờ trán nàng thì thấy nóng muốn phỏng tay, nàng liền lo lắng "Ngươi bị sốt sau còn cố chấp qua đây tìm ta làm gì?" , "Ta không sao, ta cố chấp qua đây vì sợ nàng không có than sưởi ấm nàng mà lạnh ta sẽ đau lòng chết mất" . Thiên Băng thấy ấm áp trong lòng "Ngươi bị ngốc sao, lo mình chưa rồi lại lo cho ta" nhưng trong giọng nói không có trách cứ mà là yêu chiều "Thôi ngươi về nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại thì tìm ta cũng không trễ" . Duệ Dung gật gật đầu "Vậy ta về nghỉ ngơi, nàng cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đừng để bị bệnh ta sẽ lo đấy... .Với lại chắc mấy ngày nữa ta không thể qua gặp nàng, nàng đừng lo lắng ta sẽ sớm qua thăm nàng" vừa nói vừa vuốt ve mi tâm của ai kia đang nhíu chặt. 

Duệ Dung lặng lẽ về tới tẩm cung, ngã lưng lên giường thì mắt đã nặng nề khép lại không thể dậy nỗi. Trong cơn hỗn loạn mê ngủ, nàng có cảm giác khuôn mặt mình như có đôi tay ai đang ôn nhu vuốt ve, đáng tiếc lại không thể mở mắt ra để biết đó là ai. Đến khi Duệ Dung tỉnh lại, đó lại chuyện của mấy ngày sau, nặng nề mở mắt thì thấy Yến Vân đang đứng canh giữ bên mình với con mắt hồng hồng nước mắt lã chã. Nàng ấy khóc đến nỗi dọa Duệ Dung rồi có cần khóc thương tâm vậy không nhưng mà có người khóc vì mình vậy cũng rất vui. 

Khó khăn mở miệng "Yến Vân...lấy cho...ta...một ít...nước...khụ khụ". Nói xong rồi ho khan không ngừng, thấy vậy nàng vội đến bên bàn rót trà rồi đem lại cho Duệ Dung uống "Chủ tử ngày đã hôn mê được ba ngày rồi đấy, làm ta lo lắng chết đi được... .Chủ tử người phải bảo trọng thân thể đừng để bị vậy nữa" nói xong nàng khóc tới lợi hại. Duệ Dung phải hống nàng một hồi mới chịu nín, Duệ Dung lại nhớ cảm giác khi hôn mê mới hướng Yến Vân hỏi "Lúc ta hôn mê có người tới đây sao?" , "Không có..." nhưng tiểu Vân lại không nhìn ta trả lời trực tiếp mà lại có ý tránh né. Duệ Dung thấy vậy cũng không truy vấn nữa, tự biết đáp án rồi nếu là Hoàng thượng nàng sẽ chẳng ngần ngại nói ra chỉ có người kia... .Nghĩ lại người đó, Duệ Dung thở dài thườn thượt. 

Vậy là tháng ngày ăn rồi uống thuốc diễn ra, đến nỗi Duệ Dung chẳng thể uống thêm chén thuốc Đông Y nào nữa mới khỏi bệnh, lúc này ngoài trời tuyết rơi càng dày đặc, ngày xuân chắc cũng không xa nữa rồi. Ngày ấy, tuyết cũng ngừng rơi trời len lỏi vài tia nắng yếu ớt, Duệ Dung cùng Yến Vân đi dạo ngoài Ngự hoa yên, lúc đi Duệ Dung cũng chẳng để ý tiểu Vân đem mấy món lặt vặt theo nào là dù rồi cái gì được gói rất kỹ, Duệ Dung nghĩ nàng lo xa rồi cũng mặc nàng.

 Đi một lúc gió lạnh lại thổi từng cơn, đánh một cái rùng mình, Vân nhi thấy vậy vội lấy cái áo choàng màu xanh lam, nhìn là biết vải thượng hạng rồi nhưng nhớ không lầm là cái áo này trước đây trong tủ xiêm y của mình không có nổi lên sự tò mò, nàng tính lại khoác lên cho Duệ Dung nhưng bị nàng ấy cản lại "Cái này là ai đem tới?" ,  "Dạ chủ tử cái này là Hoàng hậu nương nương cho người đem tới!" .Duệ Dung nhíu mày, giờ có trả lại cũng chẳng thể trả lại cũng chẳng dám đυ.ng vào làm gì "Vân nhi, ngươi đem cái áo choàng này gói lại giữ kỹ. Ta cảm thấy không lạnh đi dạo một chút về là được rồi!".

"Sao? Đồ bổn cung ban cho ngươi mà ngươi không thích sao? từ đâu lại phát lên âm thanh nghe rất giận dữ, đánh cái rùng mình thứ hai. Xoay qua thì thấy Hoàng hậu đã đi tới lúc nào, có lẽ nàng nghe Duệ Dung nói gì nãy giờ đi. Duệ Dung vội hành lễ với nàng, rồi nói "Thần thϊếp nào có ý không dám thích, món quà quý giá mà Hoàng hậu ban tặng thần thϊếp vui mừng còn không hết" nhưng trong đó toàn là ý khách khí với người kia, tạo ra một khoảng cách. Hoàng hậu lúc này liếc mắt lên cái áo choàng trên tay mới nói "Hảo, vậy ngươi mặc lên cho bổn cung xem!"