Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 8

Chương 8
"Sao? Hoàng hậu có phải người đã hiểu lầm gì rồi không? Sao ta lại thích Yến Vân được?" Duệ Dung hơi sửng sốt khi nàng hỏi như vậy, cũng chẳng hiểu nàng đang nghĩ gì nữa. Hoàng hậu nói nhưng vẫn thấy vẻ mặt chưa vui vẻ gì "Trước kia ngươi chỉ nắm tay một mình ta." Câu này còn cả kinh hơn câu trước nữa, chẳng lẽ người trước kia có hệ mập mờ với Hoàng hậu thật sao?  

"Hoàng hậu thật ra một chút kí ức về lúc trước ta chẳng nhớ gì cả, kể cả lúc trước chúng ta có quan hệ ra sao ta cũng không biết cho nên....người đừng hỏi chuyện lúc trước nữa." Duệ Dung chỉ có thể giải thích như vậy với nàng thôi. Hoàng hậu nhìn Duệ Dung bằng ánh mắt đau lòng, khẽ lắc đầu "Sau này nếu nơi không người đừng gọi ta Hoàng hậu đừng nói chuyện xa lạ như mấy người kia, gọi ta Trân Linh" .Duệ Dung khẽ thở dài gật đầu, ngước lên thì thấy Hoàng hậu đã tiến từng bước lại gần. Một người tiến một người lùi, Duệ Dung từng bước bị ép sát đến chẳng thể nhúng nhích được nữa thì người kia cũng gần tới, mặt đối mặt bốn mắt giao nhau, Duệ Dung vội né tránh ánh mắt đầy nhu tình kia. 

"Hoàng....Trân Linh xin thỉnh tự trọng." , Trân Linh càng kề sát mặt hơn đến nổi hơi thở phả vào mặt Duệ Dung "Sao? Tự trọng? Ở bên cạnh ngươi ta không cần tự trọng!". Lời vừa dứt thì giọng the thé của thái giám vang lên "Hoàng thượng giá lâm" Duệ Dung vội đẩy nàng ra, đi đến chỗ khác đứng xa một khoảng cách. Hoàng thượng đi vào nồng nặc mùi rượu theo tới, dù khó chịu nhưng vẫn phải cố gắng hành lễ. 

Hắn dòm qua Duệ Dung rồi Hoàng hậu sau thì miễn lễ, đi đến ôm Hoàng hậu vào lòng rồi nói "Ái phi đang nói chuyện gì thế? Nói trẫm nghe một chút nào!" hắn vừa nói xong đã lảo đảo, mắt mê man, Hoàng hậu đỡ lấy hắn đi qua giường ngồi, định đứng ra thì lại bị hắn kéo ngã ngồi vào lòng  rồi hôn lên má nàng, mọi chuyện diễn ra trước mặt nhưng Duệ Dung vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhìn cái cảnh ngứa mắt này, Hoàng hậu nhìn lại nàng với vẻ mặt lúng túng nhưng chống lại ánh mắt chỉ là nụ cười nhẹ nhưng trong đó có bao nhiêu là lạnh. 

"Hoàng thượng, thần thϊếp xin phép cáo lui" hắn trả lời nàng bằng cách tháo thắt lưng và giải khai vạt áo của Hoàng hậu, Duệ Dung xoay người đi không muốn nhìn thấy cảnh xuân của hai người họ, mất công nổ mắt nhưng trong thâm tâm cơ thể này lại đau nhói không hiểu lại bị gì. Duệ Dung đi tìm Yến Vân rồi cùng nhau hồi cung. Trên đường về Duệ Dung dừng cước bộ lên nhìn trời, sau quay lại bảo Yến Vân về trước, tiểu Vân khoác lên người ta rồi mới chịu về. Duệ Dung thì đi theo ngã rẽ để đi đến lãnh cung.

  Đi đến lãnh cung, nhìn vào đình thì thấy thân ảnh mặc y phục màu trắng đang ngước lên trời trong cơn gió Đông lạnh ấy nhưng nàng lại mặc đơn bạc như vậy, Duệ Dung đau lòng nhẹ nhàng đi đến khoác lên cái áo lông chồn nãy giờ vẫn mặc lên trên người nàng, Thiên Băng như cảm nhận được hơi ấm quay mặt sang nhìn dung nhan kia, giọng nói nàng ta quen thuộc vang lên nhưng nghe trong đó là trách móc, là quan tâm "Băng nhi, sao nàng lại đứng trước gió như vậy lại còn mặc y phục mỏng manh nữa lỡ nàng bị nhiễm phong hàn thì sao?" . Trong lòng nàng rất vui như một dòng nước ấm rót vào lòng vậy, nhưng nàng không thể hiện ra chỉ nhàn nhạt trả lời "Quen rồi".

 Duệ Dung thấy nàng trả lời như vậy không khỏi chua xót, Thiên Băng xoay người vào lãnh cung, Duệ Dung thấy vậy cũng bám theo, Thiên Băng cũng không nói gì mặc cho nàng đi theo, vào trong phòng rồi mới biết ở trong hay ở ngoài nhiệt độ cũng y như vậy, Duệ Dung đứng quan sát toàn căn phòng chỉ mấy món đơn sơ, nàng nói:"Ngày mai ta sẽ đem một ít than cho nàng đốt sưởi ấm, cứ lạnh như vậy sớm muộn nàng cũng sẽ bệnh mà thôi." Quay sang thấy Thiên Băng vẫn cứ nhìn chằm chằm mình, Duệ Dung nói thêm "Băng nhi, nàng biết không? Ta không biết cảm giác trong lòng ta là ra sao nhưng mà ta biết ta thấy nàng như vậy, ta sẽ đau lòng, nếu nàng đổ bệnh ta sẽ lo lắng" nói xong lại dùng ánh mắt thương yêu nhìn Thiên Băng. 

Nàng vẫn trầm mặc vì trong tối nên Duệ Dung không thể thấy nụ cười kia của nàng là nụ cười hạnh phúc. Lúc sau nàng mới lên tiếng "Cảm ơn ngươi đã quan tâm ta". Nghe được câu này, 

Duệ Dung cười khẽ sau mới nói "Trời không còn sớm nữa nàng cũng nghỉ ngơi đi, ta cũng phải về ngày mai ta lại qua thăm nàng." Nói xong quay lưng đi ra cửa, ra tới ngoài lại quay đầu cười với người kia một lần nữa mới ly khai.

 Về tới tẩm cung của mình với toàn gió đêm lạnh lẽo không khỏi run lên, sai tiểu Vân đi lấy nước nóng tắm rửa một phen rồi lên giường ngủ luôn do quá mệt mỏi mà nàng không thèm ăn tối, nằm nghĩ nghĩ lại mấy việc hôm nay , nghĩ tới Hoàng hậu và Hoàng thượng chân mày nhíu lại đến khi nghĩ tới khẽ cười sau đó chìm trong giấc ngủ mà nụ cười vẫn còn trên môi.