Chương 7
"Ta....ta đi lạc vào đây! Ta không có ý mạo phạm...nhưng nàng là ai sao lại ở nơi này?" Càng ngày thấy Duệ Dung trưng ra bộ mặt cái gì cũng không biết riết thấy bản thân được thêm cái lĩnh vực này. Nữ tử nhìn Duệ Dung với ánh mắt chăm chú, một chút nghi ngờ "Ngươi không biết ta là ai sao?" vậy mà nữ tử đó không trả lời còn hỏi ngược lại, Duệ Dung suy nghĩ trong lòng phải tập trung không được liên miên suy nghĩ nàng sẽ phát hiện. "Lúc trước ta hôn mê đến khi tỉnh lại thì chẳng nhớ gì cả, nàng có quen ta sao?" Gương mặt nữ tử có chút không tin, có chút khó chịu, nàng không nói gì chỉ quan sát người đối diện."Vậy nàng cho ta biết tên nàng là gì được không? Ta tên Cẩn Duệ Dung, nàng gọi ta Duệ Dung là được!" .Nàng ta vẫn im lặng không nói, lúc sau nàng mới trả lời hai chữ "Thiên Băng". Hai chữ nhưng đủ khiến Duệ Dung trấn an trong lòng cuối cùng được gặp người này, "Nam Cung Hoàng hậu", nàng ta nở nụ cười với nữ tử tên Thiên Băng kia như muốn xóa tan không khí hiện tại "Vậy ta sẽ gọi nàng là Băng nhi". Nữ tử đó khẽ run bờ vai, nàng ta nghĩ "Băng nhi sao bao lâu rồi người này mới gọi nàng như vậy" tự cười thầm trong lòng.
"Băng nhi, nàng ở đây có một mình sao?" Duệ Dung hỏi khi nhìn xung quanh nàng chẳng có lấy một nha hoàn, "Ta ở đây một mình, có thêm một người ta cảm thấy không quen." Thiên Băng nhàn nhạt trả lời, nàng không thích cận với người lạ duy chỉ có người trước mặt này là nàng muốn tiếp xúc thôi nhưng đó là chuyện trước kia, bây giờ nàng cũng muốn như vậy lại đan xen nỗi sợ người đó sẽ lại một lần nữa tổn thương nàng.
Duệ Dung gật gật đầu, sau đó nở nụ cười với Thiên Băng "Vậy sau này ta sẽ thường xuyên đến bên cạnh bồi nàng, nàng ở đây một mình tĩnh mịch lắm!" Thấy người kia không trả lại nói thêm một câu "Nàng im lặng là đồng ý rồi đấy nhé!" Duệ Dung tự cho là đúng rồi bá đạo quyết định. Nàng ngước nhìn sắc trời "Đã không còn sớm nữa rồi nàng nên nghỉ ngơi đi, ta cũng phải về rồi! Ngày mai ta sẽ lại đến thăm nàng." Thiên Băng không nói gì quay lưng rời đi bất giác nơi khóe môi cong cong. Thấy Thiên Băng im lặng rời đi, Duệ Dung nói với thêm một câu "Nàng ngủ ngon!".
Sau đó cũng lập tức ly khai, lúc Duệ Dung quay đi vẫn không hề hay biết trong bóng tối vẫn có ánh mắt nhìn theo bóng lưng nàng. Khi về tới tẩm cung, tẩy rửa xong xuôi Duệ Dung lên giường ngủ một giấc an nhiên đến sáng. Khi tỉnh lại cũng là nắng đã lên cao, bọn nha hoàn vào hầu hạ Duệ Dung xong thì nàng ra lệnh cho tất cả lui ra chỉ trừ mỗi Yến Vân là ở lại. Nhấp một ngụm trà nàng mới hỏi "Hôm qua về rồi có chuyện gì không?", tiểu Vân cung kính trả lời "Thưa chủ tử, hôm qua có Hoàng hậu ghé qua đây tìm người nhưng nô tỳ đã nói người đã ra ngoài không biết khi nào về, nên nàng về tẩm cung mình còn nói mời người bữa nay đi dạo Ngự hoa viên nói chuyện phiếm."
Duệ Dung suy nghĩ giữa mình và nàng ta bộ có chuyện gì để nói sau, nhưng nếu không qua cũng không được nàng ấy đã mời rồi không thể từ chối. Duệ Dung dùng ngọ thiện xong, nghỉ ngơi một lát qua thư phòng luyện thư pháp, thấy bên ngoài trời đã ngả chiều ít nắng ta mới lệnh người đi mời Hoàng hậu ra Ngự hoa viên, mình với Yến Vân thì đi ra ngoài đó ngồi trong đình chờ nàng. Tranh thủ thời gian, tối phải qua lãnh cung thăm Thiên Băng nữa. Một lát thì Hoàng hậu cũng tới, hôm nay nàng vận một bộ y phục màu lam bó sát để lộ dáng vẻ mảnh khảnh uyển chuyển, nhan sắc vẫn thanh tú như vậy. Duệ Dung đứng dậy hành lễ với nàng, nàng miễn lễ rồi cùng nhau ngồi xuống, lúc này Duệ Dung chẳng biết nói gì chỉ im lặng không nói lời nào.
Nàng chợt lên tiếng "Cẩn phi bộ hôm nay không vui hay sao? Hay là do gặp bổn cung nên không vui đây." Ta vội đáp "Làm sao có thể thần thϊếp được gặp Hoàng hậu vui còn không hết sao lại nói là không vui đây!" .Nàng nói "Vậy vì sao gặp bổn cung, ngươi lại không nói gì?" , "Tại thần thϊếp không biết nói gì để mở lời nói với Hoàng hậu" Duệ Dung tỏ ra bộ dạng lúng túng cho Hoàng hậu xem, nàng ấy cười cũng không tiếp tục truy vấn, rồi tiếp theo chỉ nói những chuyện trong cung. Trời cũng đã nhá nhem tối, khí hậu đang là mùa đông nên đặc biệt lạnh, Yến Vân cũng hiểu tâm lý mà về lấy lại cho Duệ Dung một áo choàng hồ ly màu trắng, sau đó Duệ Dung tính về cung rồi đi qua bên Thiên Băng thì Hoàng hậu lại mời Duệ Dung qua tẩm cung nàng cùng dùng thiện. Thấy mặt chờ mong của nàng, nàng ấy cũng đành gật đầu chấp nhận.
Trên đường đi về tẩm cung của Hoàng hậu, Duệ Dung thấy tuy đã choàng rồi nhưng vẫn còn se lạnh, nàng nhìn lại phía sau Yến Vân chỉ mặc một bộ y phục của nha hoàn mỏng manh, đôi vai run lên vì lạnh. Nàng đi chậm nắm lấy tay nàng chủ yếu chỉ là sưởi ấm nhưng không hề hay biết hành động ấy bị Hoàng hậu lưu ý, nàng ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Yến Vân tuy không nói gì lại không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại thập phần khó chịu. Tới tẩm cung, trong phòng đã ấm áp do được đốt than Duệ Dung thoát áo choàng ra giao cho Yến Vân cầm.
Hoàng hậu lại ra lệnh cho tất cả ra ngoài chỉ để một mình Duệ Dung và nàng ấy, lúc tất cả nha hoàn chuẩn bị lui ra ta dặn dò bọn nha hoàn của Hoàng hậu chiếu cố cho tiểu Vân đừng để nàng ấy bị lạnh, những chuyện này lại bị Hoàng hậu để trong mắt. Tất cả ra ngoài, đóng chặt cửa khi ta quay lại thấy ánh mắt kia có phải ta ảo giác hay không? Trong ánh mắt ấy là giận dữ, ghen tuông thế không biết, nàng lên tiếng nói một câu "Ngươi thích Yến Vân?"