Chương 6
Vừa trả lời Hoàng quý phi xong thì có thân ảnh nhỏ bé đã nhào vào trong lòng ta mà ôm ấp, má sữa bủm bỉm, hai mắt to tròn nhìn ta chứa đầy sự yêu mến chớp chớp, miệng kêu: "Mẫu phi...mẫu phi, ở đây thật nhiều người?" Giọng nói non nớt vang lên, cái mỏ chu chu thì còn ai ngoài cô tiểu công chúa nữa. Ta sủng nịch, ngắt lấy má nàng cười hỏi: "Vậy ở đây có nhiều người vậy tiểu Nguyệt chơi có vui không?" , nàng lại giở giọng nịnh nọt ta "Vui lắm, ta ở bên kia Hoàng hậu đang chơi với hoàng huynh, thì ta thấy mẫu phi ở đây một mình buồn liền qua đây bồi người". "Hảo, vậy ta phải cảm ơn tiểu Nguyệt giúp ta giải sầu rồi" liền nở nụ cười nhẹ nhàng với nàng, nhưng nghe hai chữ "Hoàng hậu" nghĩ lại ta nãy giờ luôn có cảm giác có ánh mắt nãy giờ vẫn nhìn ta chằm chằm, giờ thì khỏi đoán nữa còn ai ngoài nàng nữa đây, vậy tiểu Nguyệt qua đây cũng là nàng chủ ý. Sao ta thấy có điều gì không ổn sắp đến thế này?
"Mẫu phi... sao mấy ngày qua người không qua tẩm cung của Hoàng hậu tìm ta? Chẳng phải người với Hoàng hậu quan hệ tốt lắm sao?" Ta thoáng cười cứng ngắt, ai bảo "quan hệ tốt" bao giờ cơ chứ. Ta vội kiếm cớ "Thật ra mấy ngày nay ta bận việc không thể qua gặp ngươi được! Sau này ta rảnh sẽ liền bày trò với tiểu Nguyệt được không?", "Mẫu phi hứa rồi đấy nhé!" Ta gật đầu. "Vậy mẫu phi ta qua bên hoàng huynh tiếp tục chơi đây" nói xong đứng lên vụt chạy thật nhanh về phía Hoàng hậu, sau ta thấy tiểu Nguyệt giống như đã thực hiện được nhiệm vụ thế nhỉ?
Ta thấy ở đây coi hết mấy vũ nữ múa rồi ca kỹ mãi cũng muốn về tẩm cung của mình để nghỉ ngơi rồi với lại ở đây có cảm giác làm ta khá bất an. Ta muốn xin cáo lui, thì người ta không muốn chạm mặt lại đến gần bên ta lại còn cười kiểu câu nhân, tay khoát lên vai ta, tay còn lại đặt ở thắt lưng, nhẹ thả khí vào tai ta, làm ta toàn thân cứng ngắt , nàng nói:"Cẩn phi, uống với ta một chén thế nào?" Ta nhìn nàng làm bộ dáng như nơi không người làm ta mất tự nhiên, muốn cự tuyệt cũng không được trước mắt nhiều người phải để ý thể diện của nàng , ta gật đầu nói "Hảo".
Ta và nàng uống xong chén rượu đó, Hoàng quý phi khẽ nói "Hoàng hậu và Cẩn phi lâu nay giao tình tốt, thần thϊếp thật hâm mộ". Hoàng hậu trả lời "Hoàng quý phi quá lời, bổn cung và Cẩn phi bất quá là nói chuyện phiếm thôi", nàng nói như một điều tự nhiên. "Hoàng hậu tất nhiên cùng Cẩn phi nói chuyện tỷ muội, còn cùng bổn cung nói chuyện đã lâu rồi" , sao ta thấy nàng nói chuyện kiểu luyến tiếc thế nào ấy nhỉ? Còn ánh mắt nhìn Hoàng hậu là sao nữa đây? Thôi cũng kệ chuyện đó cũng không liên quan đến ta. Ta đứng dậy cách Hoàng hậu một khoảng cách, sau đó hành lễ: "Hoàng hậu ta có chút không thoải mái, thần thϊếp xin phép ra ngoài đi dạo một chút." Nói xong hướng ra ngoài mà đi cũng chưa đợi nàng trả lời cũng không kịp nhìn ánh mắt của nàng ta chỉ cúi đầu đi ra.
Ta ra khỏi yến tiệc chậm rãi đi tới Ngự hoa viên, hít một hơi khí lạnh ban đêm cùng hương hoa làm ta thoáng cái thoải mái thư giản. Chợt xa thấp thoáng ta thấy có người tới, thoáng nhìn như y phục đỏ thẫm còn là ai nữa đây, không nghĩ nàng lại đi theo ta ra tới đây. Ta nắm tay Yến Vân nói: "Chạy về đi mau" ta không muốn chạm mặt nàng, phải nhanh chóng đào thoát trước khi nàng tới nơi này, như thấy thần thái hoảng hốt của ta, nàng không hỏi nhưng gật đầu, ta không để ý hình tượng chạy một mạch đi, không quay đầu lại, không xác định phương hướng cứ thế mà lôi kéo tiểu Vân theo ta. Chạy một mạch thì dừng trước một tòa cung điện nhưng không có đèn đuốc, chìm trong bóng tối nhìn đến lạnh lẽo.
"Cẩn phi đây là người chạy tới lãnh cung luôn rồi, sao người không chạy về tẩm cung?" Yến Vân vừa thở hổn hển, vừa hỏi. Ta nghe hai từ "lãnh cung" trong đầu liền hiện ra một người, người đó là người ta muốn nhìn thấy bao lâu nay "Nam Cung Hoàng hậu". Ta thở đều đều lại mới hỏi nàng: "Đây là lãnh cung đó sao?" nàng gật đầu. Ta cảm thấy hưng phấn hơn hẳn nhưng không thể hiện ra ngoài. "Yến Vân ngươi về tẩm cung trước đi, ta muốn vào đây một mình." ,"Không được, lỡ người có chuyện gì thì nô tỳ chịu trách nhiệm không nổi" , "Ta kêu ngươi về thì ngươi về đi, nhớ nếu có ai hỏi ta đâu thì nói ta ra ngoài dạo chưa về hiểu chưa!". Nàng còn lắc đầu, ta liền trừng nàng thì nàng mới chịu về.
Ta đứng ngoài sân trước cửa điện, nhìn vào bỗng tim ta đánh liên hồi, ta hồi hộp vì điều gì chứ? Ta nhìn khung cảnh xung quanh, trong này nếu cung điện trước mắt này có lạnh lẽo nhưng xung quanh như một Ngự hoa viên thu nhỏ, đầy hoa thơm cỏ lạ. Ta thấp thoáng trong xa có một cái đình nhỏ, được xây trên một cái ao được trồng hoa sen trắng ở dưới, ta đi lại cái đình lặng lẽ đứng trước ao ngắm sen, gió đêm thoải làm ta thấy thoải mái rất nhiều làm quên mất đây là lãnh cung, quên mất cảm giác hồi hộp hồi nãy. Ta lấy trong tay áo một ống tiêu nhỏ, đặt bên môi thổi một bài hát mà ta thích nghe lúc trước nhất, bài "Nhất niệm thành xa", tiếng tiêu du dương, thanh âm buồn bã như nhấn chìm ta vào tiểu khúc này mà không phát hiện ra, sau lưng ta đã có một đứng đó, lặng lẽ quan sát ta.
Ca khúc vừa dứt, một cơn gió từ sau lưng ta lại thổi nữa nhưng mang theo một mùi hương man mát dễ ngửi, ta xoay người lại thì một người vận bạch y, tóc dài thả sau lưng, điều đầu tiên là ta bị dọa đến giật mình mà muốn thét lên rồi đến khi nàng đến gần ta, ta mới nhìn kỹ nàng, mắt phượng mày ngài, chiếc mũi nhỏ cao cao, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc đẹp như tuyết liên, nhưng chứa sự tái nhợt trên đó, nàng bỗng cất tiếng lạnh lùng nhưng biểu cảm đủ loại phức tạp nhìn ta: "Ngươi tới đây làm gì?"