Chương 5
Tháng ngày trong cung của ta và hai đứa bé ngày nào cũng bên nhau vui đùa cứ thế trôi qua, cho đến một ngày, ta ngồi trong thư phòng thấy trời đã trưa mà hai đứa nhỏ lại không thấy, ta khẽ nhíu mày, không biết chúng có vấn đề gì mà hôm nay không đến, dù không phải chính ta sinh ra nhưng bên nhau lâu mà ta cũng mến tay mến chân hai đứa, ta cho người đi gọi hai đứa thì được biết hôm nay tụi nhỏ qua bên Diệp Hoàng hậu chơi, qua cũng biết Hoàng hậu cũng nhận con trai ta tứ hoàng tử làm con, nghe thằng bé nói ta biết tụi nó cũng rất quý Hoàng hậu, nàng rất nuông chiều bọn nhỏ. Ta cũng lâu rồi không ra ngoài, thôi thì ra ngoài dạo rồi qua bên thỉnh an nàng cũng nửa tháng ta không gặp nàng. Khi ta đến tẩm cung của nàng vừa đến đã được bọn nha hoàn dắt vào thư phòng của nàng, ta đi xem giá sách của nàng có nhiều cuốn ta vẫn chưa đọc, ta lấy thử một cuốn, ngồi xuống chiếc ghế nằm đọc, ta tự nói sau khi về sẽ phải thu thập nhiều sách hơn để đọc... .Vì lo mải miết ngồi đọc được gần nửa cuốn sách nhưng chẳng thấy ai đến ta cũng hiếu kì, chợt nghe được tiếng nước róc rách rồi lại có mùi hương thoang thoảng làm hấp dẫn khứu giác của ta, ta bỏ sách lại chỗ cũ. Ta từng bước đi theo mùi hương đó, ta dừng bước trước một hồ nước nóng nhỏ, sương mù lượn lờ có một nữ nhân đứng gần bờ hồ, quay lưng lại phía ta, mái tóc dài đen tuyền dính đầy lưng, làm nổi bật làn da trắng nõn ửng hồng nhẵn nhụi, nhìn mà muốn hoa mắt, tôi đi vào cái địa phương gì thế này?
Nàng từ từ bước xuống hồ, không hề phát giác có người phía sau, nàng nhắm mắt ngâm mình vào hồ. Giờ biết người đó là ai, thì ra người đó là Hoàng hậu, không ngờ dưới hình dáng liễu yếu đào tơ ấy nàng lại gầy như vậy... .Ta chợt thấy trên mặt nàng có giọt lệ hay là do nước chảy từ mắt nàng chảy ra, không hiểu sao ta lại bước đến lau đi nước mắt của nàng, chạm vào khuôn mặt đó, ta lại chạm môi nàng nhưng thấy nàng vẫn không mở mắt ra, ma xui quỷ khiến gì ta lại hôn lên môi đỏ mọng của nàng rồi rời đi, chợt nàng hô:"Hoàng thượng". Ta chợt giật mình thầm mắng ta đang làm điều ngu xuẩn gì đây? Ta vội vàng bước nhanh ra khỏi đó, nói với bọn nha hoàn ta cảm thấy mệt nên về nghỉ ngơi, một mạch về tẩm cung của mình, nằm trên giường tự nguyền rủa chính mình, chắc chắn nàng đã biết ta hôn nàng rồi giờ không biết sau này phải đối mặt với nàng ra sao?
Vì vậy, mỗi ngày ta chỉ ở lại tẩm cung của mình rồi đi thư phòng tiếp tục những ngày tháng trước kia, đọc sách, luyện thư pháp, tới tối thì ngồi ngắm trăng hoặc buồn thì đem cây đàn cầm ra đàn bài nào đó trong hiện đại mà ta thích dần rồi ta cũng quên mất chuyện đã phát sinh, nàng không đến trách mắng ta, ta nghĩ nàng cũng quên rồi, ta thầm nói mình thật may mắn. Cuộc sống tốt đẹp cứ thế trôi qua, thật nhàn hạ.
Thỉnh thoảng ngồi trong đêm tối ta nhớ tới hiện đại, mọi người vẫn sống tốt sao? Cha mẹ, anh em họ có trách ta làm không hoàn thành nhiệm vụ làm con đã bỏ đi không? Và người con gái ta yêu, nàng sống có hạnh phúc với người con trai mà nàng yêu không? Ta thầm cười khổ, ta còn nhớ những chuyện buồn bao lâu nữa đây, ta phải quên để sống thật tốt ở cái thời đại này mới tốt, nhưng nó sẽ lại để cho nỗi sợ, sợ sẽ phải tổn thương, chạm vào vết sẹo trong lòng ta lần nữa!
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng đã hết năm sắp đến yến hội bắt buộc phải tham gia, ta được đặt cách nên không cần thường xuyên thỉnh an, từ lần đó ta cũng không có thỉnh an nàng chắc nàng cũng sẽ không trách ta ít thỉnh an nàng đi. Yến hội lần này thật ra ta cũng chẳng muốn đi, ta không nơi náo nhiệt, nhưng Hoàng thượng đã ra lệnh thì cũng chỉ có thể tuân theo, muốn tránh cũng không được. Bất quá lần này đi không biết sẽ gặp phải cái tình huống gì đây, thật phiền!
Tối đó, ta vận áo một bộ bạch y họa tiết không quá nổi trội chỉ thêu lên những đường vân màu vàng đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Ta vào chỗ ngồi cho chính mình rồi ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh thì thấy đúng là toàn mỹ nữ, ta nghĩ tên Hoàng thượng này có bao nhiêu người đẹp gom hết vào cái nơi thâm cung này, ta cúi đầu chỉ tập trung những món điểm tâm động vài món không hề để ý xung quanh, đến khi ta cảm nhận có ánh mắt đang nhìn ta, ta ngước lên thấy một người vận tử y, thêu một bông hoa to trên áo của nàng, khuôn mặt thanh tú, ta khẽ nhíu rất nhanh giãn ra, Yến Vân nhắc nhở ta người nọ là Hoàng quý phi theo lễ ta phải qua hỏi nàng, ta tiến đến làm cho đúng lễ với nàng rồi quay lại chỗ ngồi, thấy nàng không làm khó khăn gì ta, thì ta cũng thoải mái hơn, ta khẽ cười với nàng rồi thôi.
Âm thanh ồn ào cũng dứt sau câu nói the thé: "Hoàng hậu giá đáo". Tất cả đứng lên hành lễ với nàng, đồng thanh hô: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế" , hôm nay nàng vận một bộ y phục đỏ thẫm thêu một con phượng hoàng ngũ sắc, nhìn rất nổi bật, người tỏ ra quý khí khiến người khác không dám so bì cùng. Chợt ánh mắt ta và nàng giao nhau, dù chỉ là lơ đãng liếc mắt đến ta nhưng ta biết trong ánh mắt đó biết bao nhiêu là tiếu ý, ta mất tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nàng ngồi ở trên nói chuyện với các phi tần khác, ta cũng chẳng bận tâm, chỉ chú tâm nhấm nháp rượu trong tay, không nhìn mọi thứ xung quanh chỉ như ở đó chỉ có mỗi một mình ta, chợt có giọng nói kéo ta về, quay sang mới biết Hoàng quý phi:
-"Muội muội, suy nghĩ gì mà ta kêu muội mãi không lên tiếng thế?" Nàng cười nói với ta
- "Chẳng có nghĩ gì đâu tỷ tỷ, ta chỉ là uống rượu có chút không quen nên đầu óc có chút choáng ván..." Ta nở nụ cười với nàng.