Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 27

Chương 27
Trong thư phòng, Duệ Dung đang ngồi đọc sách thì bỗng nhiên có người giật lấy cuốn sách, nàng có chút kinh ngạc khi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt giận dữ của người nào đó đang nhìn mình "Dung, mấy ngày nay ta cho người sang mời ngươi nhưng ngươi luôn tìm cớ không đi, rốt cuộc thì ngươi đã có chuyện gì?" Duệ Dung hơi nhướng mày với câu hỏi này nhưng rồi chỉ nhàn nhạt trả lời "Không có chuyện gì cả, nàng nghĩ nhiều rồi!" nàng đứng dậy đi lại gần người kia. Người đó vẫn không bỏ qua "Vậy sao ngươi lại không sang chỗ ta?" Duệ Dung cười nhẹ xoay lưng lại người đó "Chẳng qua là không muốn đi ra ngoài nên không sang chỗ nàng, nàng nhớ ta sao?" nàng nghiêng đầu lại nhìn người đó "Hừ, ai thèm nhớ ngươi, đồ đáng ghét!" Duệ Dung đi đến ôm người đó vào lòng "Linh nhi nàng lại dối lòng rồi" người được gọi là Linh nhi kia không ai khác là Diệp Hoàng hậu, nàng đã cho người đến mời nàng sang tẩm cung của nàng đã bảy lần nhưng lần nào nàng ấy cũng không đi nên làm nàng đích thân phải đến xem con người này có chuyện gì. 

Duệ Dung biết người làm nàng buồn làm nàng đau không phải người này nên nàng không thể giận người này mà trút lên người khác được với lại nàng cũng nên thẳng thắn với nàng ấy "Linh nhi, cũng đã lúc dùng ngọ thiện rồi nàng ở lại dùng bữa cùng ta đi" Diệp Trân Linh gật đầu cười với nàng, khi dùng bữa với nàng, nàng luôn gắp thức ăn cho Duệ Dung, Duệ Dung cũng mỉm cười ăn hết thức ăn mà nàng gắp. Thấy nàng đã dùng bữa xong rồi, Duệ Dung cũng buông đũa xuống "Linh nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng" Diệp Trân Linh chỉ nhìn Duệ Dung nhưng ánh mắt ý bảo Duệ Dung tiếp tục nói, Duệ Dung thấy ánh mắt nàng như vậy cũng nói tiếp "Thật ra trong lúc yêu nàng, ta còn yêu thêm một người" , Diệp Trân Linh hỏi nàng "Là Thiên Băng đúng không?" Duệ Dung cũng không kinh ngạc khi nàng hỏi vì nàng biết ngày gia yến là ai chăm chú nhìn nàng, nhất cử nhất động dường như là thu hết vào mắt, Duệ Dung gật đầu.

 Duệ Dung thở dài, nàng nhìn Diệp Trân Linh vẫn không phản ứng gì nhiều nàng cũng không căng thẳng như lúc tưởng tượng "Thật ra, lúc trước ta luôn thầm mong mau chóng có thể đưa các nàng ra khỏi hoàng cung này thật mau, chúng ta sẽ được tự do, được sống vui vẻ, an nhàn sống qua ngày nhưng mọi chuyện thật sự không như ta tưởng" Duệ Dung nghiêng đầu nhìn nàng "Nàng còn nguyện ý muốn cùng ta đi không?" Duệ Dung đã suy nghĩ cái này như cá cược nếu nàng không muốn nàng sẽ không ép buộc, nhưng nàng sẽ không ở lại nơi này, nàng sẽ tự rời khỏi đây một mình, nàng không thích hợp ở đây, cũng không muốn mỗi ngày sống trong hoàng cung mà gặp lại hai nàng. Diệp Trân Linh đứng dậy đi lại chỗ nàng, ôm nàng vào lòng "Dung, ta đã bỏ ngươi một lần rồi, ta không muốn bỏ lỡ lần nữa, ta vẫn sẽ nguyện ý bên cạnh, ngươi ở đâu ta sẽ ở đó" Duệ Dung gục đầu vào ngực nàng, hít thở hương khí của nàng, có nàng ấy ở đây bao muộn phiền những ngày qua cũng coi như xóa hết "Cảm ơn nàng, Linh nhi" hai người cứ thế ôm nhau cho thỏa nỗi nhớ ngày qua. 

Qua ngày những ngày sau, Duệ Dung cũng ra khỏi tẩm cung của mình, nàng sẽ đi dạo hoa viên gần tẩm cung hoặc sẽ con đường vòng ít người để đi đến tẩm cung của Diệp Trân Linh. Đến một ngày nàng ở trong hậu viện đánh đàn, Yến Vân chạy lại nói với nàng "Chủ tử, Nam Cung Hoàng hậu đến tới cửa tẩm cung rồi" động tác trên tay Duệ Dung vẫn không dừng lại chỉ nhàn nhạt trả lời "Không gặp, tìm lí do gì đó đi, ta không muốn thấy nàng ấy" Yến Vân lại thấy khổ sở khi nói dối, Diệp Hoàng hậu tính cách không băng lãnh như Nam Cung Hoàng hậu mỗi lần thấy nàng, nàng đều phát run vì tính cách lạnh lùng không độ ấm đó, nàng xoay người rời đi Duệ Dung lại đổi ý "Nói ta sang chỗ Diệp Hoàng hậu rồi" nói xong xoay người nhanh chóng leo lên vách tường hậu viện không thấy bóng dáng, Yến Vân há mồm mắt trợn to như không tin vào mắt mình còn cố dụi dụi mắt lại nhìn tiếp, nàng thật không ngờ chủ tử có thân thủ nhanh nhẹn như vậy. Yến Vân lúc này như trút được gánh nặng chạy ra ứng phó vì có lí do chính đáng không sợ nữa.