Chương 26
Duệ Dung rất nhanh lấy lại tinh thần, che đi mấy vết rượu đổ và máu trên cung bào, lấy mảnh vỡ bỏ lên mặt bàn sau móc khăn tay ra lau vết thương mọi việc làm rất nhanh không để người khác chú ý tới nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của người phía trên đang nhìn động tác của mình. Trước mắt thấy Thiên Băng đã an tọa bên cạnh Hoàng thượng, Duệ Dung mới ra hiệu cho Yến Vân đi lấy cái ly rượu khác, Yến Vân tuy có thắc mắc nhưng không thể hỏi trực tiếp ở đây. Duệ Dung tiếp nhận ly rượu mới từ Yến Vân tự rót rượu uống vẫn như cũ không để ý xung quanh khuôn mặt bình thản đối lập với nội tâm sóng vỗ trăm bề, nàng tự hỏi sao nàng ấy được trở lại làm Hậu không nói cho mình nghe nàng dám chắc nàng ấy đã biết mình được trở lại từ sớm, nàng là người thông minh điềm tĩnh cũng là đối thủ cân xứng với Hoàng hậu hiện tại, nàng dù muốn biết nguyên nhân vẫn sẽ không hỏi trừ khi nàng ấy nói ra.Âm thanh bàn tán cũng bắt đầu huyên náo thì âm thanh của Hoàng thượng vang lên "Vụ việc trẫm đã nói, nếu Cẩn phi có thể trải qua bi kịch thì Hoàng hậu có thể trở lại, bây giờ việc Cẩn phi đã khỏe lại nên việc Hoàng hậu trở lại rất bình thường nên chúng ái phi không cần dị nghị, bây giờ hậu cung sẽ do Diệp Hoàng hậu và Nam Cung Hoàng hậu sẽ xử lí. Hiện tại thì tiếp tục gia yến đi." tiếng bàn tán cũng không còn mà là những màn ca hát nhảy múa của các vị phi tần khác muốn lấy lòng Hoàng thượng, Duệ Dung vẫn như cũ bất động thanh sắc trước tất cả, nàng chỉ ngồi uống rượu một ly rồi một ly, tửu lượng của nàng khá cao nên nàng thoải mái uống cho thỏa mãn tâm tình. Bỗng Hoàng thượng lại quay sang Thiên Băng nói "Nam Cung Hoàng hậu đã lâu trẫm không nghe nàng đàn hát, hôm nay trẫm muốn xem nàng trổ tài!" tuy là nói nhẹ nhàng nhưng nghe là mệnh lệnh. Thiên Băng gật đầu nhẹ nhàng bước ra trước cổ cầm chỉnh dây sau chậm rãi gãi đàn cất tiếng hát:
"Khi cơn mưa phùn giăng đầy trời
Ta lại vì ai mà sinh nhớ nhung
Nắm tay người cùng đi qua ngàn dặm
Ngắm qua cảnh xuân cùng mùa hè xinh đẹp
Khi mùa thu và mùa đông tới liền kề vai gắn bó
Nhẹ nhàng lau khô đi những giọt lệ
Người nói kỳ thực cũng không lỡ chia ly
Những thứ đẹp đẽ kia tựa như vở kịch
Không biết làm sao chỉ có thể diễn đến đây
Ngay cả một cái quay đầu để trông thấy nhau cũng không có
Tha thứ cho ta không thể chờ đợi ngươi nữa
Không thể tiếp tục yêu người nữa
Muốn lần nữa vì người mà tìm được niềm vui
Ta dùng tư niệm để trông về người ở phương xa
Đó là dáng vẻ của thiên thần
Đem sự chấp thuận mai táng trong lòng thời gian"
Tiếng đàn du dương và tiếng hát nhẹ nhàng dù đã dứt nhưng âm thanh như vẫn còn ở đâu đây, Duệ Dung là người lấy lại tinh thần trước nhất bỗng, nàng biết bài hát này nàng và Thiên Băng là người hiểu rõ nhất, Duệ Dung từ từ vỗ tay tuy mặt là thán phục nhưng bên trong như kim đâm nỗi lòng của nàng, mọi người lúc này mới phản ứng vỗ tay trầm trồ khán thưởng, Hoàng thượng hắn cười đến vui vẻ vội vàng đỡ Thiên Băng ngồi xuống gần hắn "Nam Cung Hoàng hậu quả thật tài giỏi, lâu rồi vẫn như ngày xưa trẫm gặp nàng" Thiên Băng nhẹ nhàng nở nụ cười chói mắt xinh đẹp kia "Hoàng thượng quá khen, thần thϊếp ngại ngùng" Duệ Dung như thấy nụ cười đó, nụ cười mà nàng ấy hay cười khi ở bên cạnh nàng, bây giờ lại cười bên cạnh người khác, nàng cố kìm nén, nàng đã thấy cay cay sống mũi. Hoàng thượng đứng dậy tuyên bố kết thúc gia yến rồi cùng Thiên Băng hồi cung.
Duệ Dung đứng dậy cố giữ bình tĩnh đi ra khỏi gia yến, nàng đi trong Ngự hoa viên như người vô thần, nàng chẳng biết mình thế nào về cung, nàng thấy được ánh mắt lo lắng của Yến Vân, nàng cười trấn an nàng, nàng sai người đem rượu vào phòng của mình, nàng cho tất cả lui ra, nàng uống hết chung này đến chung khác, từng giọt rượu chảy ra đổ tràn cả ra ngoài ướt đẫm cả cung bào, mùi nồng đậm rượu xộc vào mũi, nàng khó chịu nhưng vẫn đổ vào miệng mình, ép mình phải say để không biết chuyện gì xảy ra. Nàng bắt đầu đập tất cả chung rượu rỗng, tiếng đổ nát từng tiếng vang lên, Yến Vân nghe thấy từ bên ngoài chạy vào, thấy tất cả chung rượu đều là bị đập vỡ, ghế bàn đều bị lật lên, quan trọng nhất đôi tay của Duệ Dung chảy máu rất nhiều thấm vào cung bào màu trắng đặc biệt chói mắt. Duệ Dung vô lực, bước đi khập khiểng bước ra khỏi phòng, nàng hướng hậu viện đi ra, tới nơi nàng ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu gối cuộn mình lại, từng giọt rồi từng giọt nước mắt nóng ấm chảy ra, nàng nhớ lại chuyện lúc mình xuyên qua đây, nàng nhớ lại chuyện gặp người đó lần đầu ở đêm tối trong lãnh cung, nàng đó giờ không tin vừa gặp đã yêu, nhưng người đó là trường hợp ngoại lệ, là người nàng muốn kề cận dù nàng vừa tổn thương trong tình yêu nhưng vẫn bất chấp bên cạnh người đó. Nhớ lại nụ hôn dưới đêm pháo hoa giao thừa, nhớ lại những khoảnh khắc dùng cơm với nhau nàng đều ép nàng ấy ăn, nhớ lại khoảnh khắc lặng lẽ bên nhau nhưng bây giờ còn có thể như vậy nữa không? Nàng dù gì cũng chỉ là một nữ nhân, liệu nàng có thể trao cho nàng ấy hạnh phúc, danh hoa phú quý, địa vị danh vọng? Đều đó là không thể... nàng cười to, cười mình vô dụng.
Nàng ngồi tựa vào đó cả đêm đến sáng sớm mới ra khỏi hậu viện, nàng vẫn mặc bộ cung bào dính máu và rượu tối qua, nhìn Yến Vân hai mắt đen như gấu trúc chắc là đợi nàng cả đêm mà không dám đi tìm chỉ đứng trong phòng chờ nàng về, vừa thấy Duệ Dung nàng ấy vội chạy tới trước mặt "Chủ tử người đã trở về! Nô tỳ rất lo lắng cho người" Duệ Dung bước vào phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ nhìn lướt một vòng "Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa. Xong việc ngươi nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình" Yến Vân chạy ra sai người đem nước và thùng gỗ vào. Duệ Dung ngâm người trong dòng nước nóng, nhắm mắt thư giản suốt một đêm qua nàng cũng mệt mỏi lắm rồi, nàng thụp xuống nhấn chìm bản thân trong thùng nước đến khi khó khăn thở nàng mới ngoi lên, bước ra khỏi mộc dũng. Nàng bước ra khỏi mộc dũng như bước ra một người khác, khuôn mặt càng lạnh hơn lúc trước, đôi mắt sắc bén hơn, luôn làm cho người cảm giác sợ hãi không dám đến gần lúc trước là do khí chất thuần khiết mà bây giờ toàn là tà khí.