Chương 28
Khi Yến Vân đi đến sảnh thì có cung nữ chạy lại nói với nàng rằng "Yến Vân tỷ tỷ, Nam Cung hoàng hậu đang trong thư phòng chờ chủ tử!" cung nữ đó cố nhìn ra sau Yến Vân tìm kiếm thân ảnh chủ tử nhưng không thấy rồi lại nhìn khuôn mặt Yến Vân bình tĩnh lạ thường "Được rồi tỷ tỷ đã biết, muội đi làm tiếp công việc của mình đi!" Yến Vân bước chân vào thư phòng thì thấy Thiên Băng đang ngồi nhàn hạ uống trà, không hề nóng vội chỉ liếc nhẹ Yến Vân nhưng làm Yến Vân rùng mình. Yến Vân lúc này quỳ xuống hành lễ "Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương" Thiên Băng cũng chưa hạ lệnh cho nàng đứng lên "Chủ tử ngươi đâu?" , "Thưa Hoàng hậu nương nương, chủ tử đã đi đến tẩm cung của Diệp Hoàng hậu." Yến Vân cúi đầu không nhìn biểu cảm lạnh lùng của nàng nhưng nàng cảm thấy căn phòng giảm nhiệt độ đáng sợ. Thiên Băng cũng không nói gì đứng dậy rời khỏi tẩm cung của Duệ Dung, lúc này mới đứng được nàng mới thở phào một hơi chỉ trách chủ tử toàn tiếp xúc người uy áp quá lớn làm trái tim nhỏ bé của nàng bị bóp chặt.Nhiều lần như thế Thiên Băng đến tìm Duệ Dung thì nàng đều trốn sang tẩm cung của Diệp Trân Linh nhưng nàng ấy vẫn không nói lời nào, Duệ Dung cứ thế ở cạnh Diệp Trân Linh không thôi đi đâu đó trong Ngự hoa viên ít người qua lại. Thiên Băng biết nàng muốn trốn tránh mình nên cũng không tìm nữa mà làm nàng ấy tự động tìm mình, nàng cho người đem Yến Vân về tẩm cung mình biến thành cung nhân của mình làm công việc nặng nhọc, nàng biết Yến Vân là cung nữ thân cận với Duệ Dung nhất, đến bàn tay chai sần cũng ít hơn cung nữ khác. Duệ Dung từ chỗ Diệp Trân Linh về đã vài ngày không thấy Yến Vân cũng không biết nàng chạy đi đâu cũng không ai dám nói cho nàng biết chỉ đến lúc nghe Tiểu Tước Tử nói Yến Vân bị người của Thiên Băng bắt về bên tẩm cung của nàng đang chịu khổ, nàng cũng hết cách phải đối mặt với nàng ấy, nàng biết nàng ấy làm vậy chắc chắn mình sẽ không bỏ mặc Yến Vân mà đi tìm nàng.
Đến tẩm cung của nàng như biết nàng sẽ đến, cung nhân nhìn thấy nàng đã tự động đưa nàng đến thư phòng, nơi đó Thiên Băng đang ngồi cầm bút lông viết thư pháp, cung nữ đưa nàng đến vừa rời đi đã có người đưa trà đến cho nàng xong cũng lui ra. Duệ Dung cũng yên lặng, xoay người thì người kia đã hạ bút ngẩng đầu nhìn nàng, hai người đối diện nhau nhìn thẳng vào mắt đối phương trầm mặt không nói gì, căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị. Duệ Dung cuối cùng cũng dời mắt sang chỗ khác, nàng thật sự không thể đấu mắt với nàng được, nàng dù gì cũng là Hoàng hậu cũng đã trải qua nhiều thứ hơn nàng, nàng chỉ qua là một người xuyên không quý chất không thể bằng nàng. Duệ Dung nghĩ nếu nàng còn không nói không biết chừng nào mới ra khỏi nơi này, nàng xoay người nhìn ra ngoài cửa "Ta cũng không lòng vòng nữa, ta đến đây để đem người về, giờ thì có thể đi được chứ?" nói xong xoay người lại biểu cảm lạnh nhạt mỉm cười như có như không nhìn Thiên Băng.
Thiên Băng nhìn thấy biểu cảm của nàng thì vô cùng khó chịu, nàng khẽ nhíu mày thì cũng nhanh giãn ra, nàng đứng dậy đi đến gần đối mặt với Duệ Dung "Chỉ đơn giản như vậy đưa người đi?" nàng hỏi ngược lại Duệ Dung, Duệ Dung cười càng sâu "Chẳng hay Hoàng hậu nương nương còn chuyện gì phân phó?" Thiên Băng híp mắt nhìn nàng "Nàng trách ta?" , "Ai nào dám trách Hoàng hậu nương nương đây? Thật chẳng biết mình vị trí của mình ở đâu mà trèo cao rồi!" Duệ Dung lại nhìn nàng cười trào phúng. Thiên Băng đưa tay chuẩn bị chạm vào khuôn mặt của Duệ Dung thì lại bị Duệ Dung bắt được "Hoàng hậu, người đang định làm gì đây?" Duệ Dung tách khoảng cách của hai người ra xa nhau, Thiên Băng chỉ mỉm cười nhạt rút tay về, đến đυ.ng chạm nàng ấy cũng không nguyện cho mình chạm vào.
Lúc này ngoài cửa truyền tiếng tên thái giám vào "Hoàng thượng giá lâm" hắn đến đúng lúc lắm, lần nào nàng gặp hai nữ nhân này hắn đều xuất hiện đúng thời điểm nhất giải quyết vấn đề cho nàng, nàng biết từ lúc Thiên Băng từ lãnh cung ra thì hắn dường như ngày nào cũng nghỉ ngơi ở chỗ nàng ấy qua đêm, nàng nên chúc mừng nàng ấy nhận được sủng ái thật vui vẻ hay nên cười cho chính mình lo lắng chuyện không phải của mình. Hắn bước vào thì Duệ Dung và Thiên Băng hành lễ hắn vội vàng đưa tay đỡ hai nàng "Miễn lễ, miễn lễ, hai vị ái phi đang nói chuyện gì thế này, nói trẫm xem trẫm có thể nói cùng không?" , Thiên Băng cầm tờ giấy Tuyên thành đưa hắn, hắn tiếp nhận vui vẻ gật đầu tán thưởng "Quả nhiên, nàng càng ngày càng viết chữ càng đẹp!" hắn để tờ giấy lại trên bàn, trực tiếp đến ôm eo Thiên Băng để nàng tựa vào lòng mình, Duệ Dung cúi đầu hơi nhướng mày cười tự giễu.
Hành động này của hắn hơi ngoài dự liệu của Thiên Băng nhưng nàng không thể không phản ứng, nàng tựa đầu vào lòng hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn "Hoàng thượng quá khen thần thϊếp rồi, thần thϊếp chỉ tiện tay viết mà thôi. Hôm nay sao Hoàng thượng đến đây sớm vậy?" , "Hôm nay, trên triều không có việc gì nhiều nên muốn đến chỗ nàng sớm một chút. Sao, không muốn trẫm đến đây sao?" hắn nói vậy nhưng vẫn không hề buông nàng ra còn mỉm cười nhẹ nhàng với nàng, nàng vẫn ở trong lòng hắn nói "Thần thϊếp mong Hoàng thượng đến còn không được nữa sao có thể không mong Hoàng thượng đến được" Duệ Dung lúc này thấy thật sự chướng mắt nếu có thể gϊếŧ người bằng mắt hai con người trước mặt sợ đã chết biết bao nhiêu lần. Duệ Dung dằn lòng xuống đưa khuôn mặt vui vẻ như không có chuyện gì "Hoàng thượng việc triều chính chắc cũng đã làm Hoàng thượng mệt mỏi, thần thϊếp xin phép được hồi cung." hắn lúc này nhìn sang nàng cũng mỉm cười "Được được, nàng lui đi" Duệ Dung lúc quay lưng nụ cười càng đậm nét trào phúng, nàng kêu cung nhân dẫn Yến Vân ra theo nàng về tẩm cung, các cung nhân cũng im lặng không nói gì.