Chương 24
Khi Thiên Băng tỉnh lại đã không thấy Duệ Dung bên cạnh, đi đến bên bàn đã được bày vài đĩa điểm tâm còn nóng mà Duệ Dung đã chuẩn bị cho nàng khi rời đi, Thiên Băng cong cong khóe miệng, lòng thì hạnh phúc khi lúc nào Duệ Dung cũng chu đáo với nàng như vậy. Nàng ngồi xuống bàn dùng vài đũa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa "Ai?" âm thanh lạnh lùng khác hẵng khi ở bên Duệ Dung, "Nương nương, là nô tỳ" bên ngoài nữ tử trả lời, Thiên Băng nhẹ nhàng để đôi đũa xuống lấy khăn tay ra lau miệng "Vào đi!" . Cánh cửa được mở ra, một cung nữ trẻ tuổi đi vào, mặt mày được cho là thanh tú, bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh Thiên Băng khom người hành lễ "Bên ngoài có chuyện gì mà ngươi lại tới đây?" , cung nữ đó lấy trong tay áo một miếng giấy hai tay giao cho Thiên Băng, nàng đọc xong thì chân mày đã nhíu chặt, nàng đưa miếng giấy ngấm vào nước trà rồi vò nát. Cung nữ sau lưng nàng vẫn không hỏi nàng chuyện gì bên trong miếng giấy vẫn kính cẩn phía sau hỏi thăm nàng "Nương nương, người sống trong này có tốt không? Hay là để nô tỳ sang chăm sóc cho người" , "Không cần đâu, Linh Lam ngươi trước trở về đi, nhớ cẩn thận đừng để người ngoài phát hiện" cung nữ tên Linh Lam "Vâng" một tiếng rồi lui ra không thấy bóng dáng, khuôn mặt Thiên Băng bây giờ đầy ngưng trọng khi nhìn lại xác của miếng giấy đã nát 'Ba tháng nữa sẽ trở về làm Hậu' nội dung đó là trọng trách của nàng phải làm để đứng vững địa vị gia tộc.Duệ Dung về tới tẩm cung của mình thì cũng không dùng thiện mà lười biếng nằm trên giường suy nghĩ về tương lai khi rời khỏi hoàng cung này, nàng phải trở về nhà để báo một tiếng với gia đình của thân xác này, sau đó sẽ xuôi phương nam ẩn cư, học y thuật hoặc làm buôn bán để kiếm sống và ở bên cạnh nàng là hai nữ nhân mà nàng yêu, bất giác mỉm cười cho suy nghĩ của mình. Yến Vân đứng một bên thấy Duệ Dung nằm trên giường suy nghĩ mông lung lại nở nụ cười ngây ngốc khó hiểu hỏi "Chủ tử người nghĩ gì vậy?" tiếng gọi của nàng làm Duệ Dung thoát khỏi mộng tưởng nhưng vẫn vui vẻ trả lời "Ta nghĩ về tương lai" Duệ Dung nói vậy càng làm cho Yến Vân khó hiểu bình thường chủ tử đâu nghĩ những chuyện này, nhưng nàng là chủ mình là phận làm nô vẫn không hỏi nhiều, bất chợt một câu hỏi của Duệ Dung làm nàng ngây người "Yến Vân, nếu một ngày ta rời khỏi hoàng cung này, ngươi cũng sẽ theo ta rời khỏi chứ?" náng vẫn luôn mơ ước được tự do ra bên ngoài thế giới, từ nhỏ nàng đã vào cung không biết nhiều bên ngoài chỉ biết trong chốn này theo chủ tử mà sống sót, nghe câu hỏi nàng gật đầu trả lời "Có, nô tỳ sẽ luôn theo người, luôn hầu hạ người chỉ mong người không bỏ rơi nô tỳ" Duệ Dung bật cười "Đứa ngốc, tất nhiên ta sẽ không rơi chịu khổ, nhớ kỹ chuyện này không được nói với ai nếu không ta sẽ không cho ngươi theo" câu đầu là cười nàng, câu sau là nghiêm túc nhắc nhở nàng.
Hai người nói chuyện vui vẻ bên ngoài lại có tiếng gõ cửa "Yến Vân ngươi ra ngoài xem có chuyện gì?" Yến Vân ra mở cửa thì thấy một tiểu thái giám "Có chuyện gì cần gặp chủ tử?" , "Yến Vân tỷ tỷ, người bên Hoàng hậu nương nương cho mời chủ tử tối nay sang bên ấy dùng thiện cùng" Yến Vân nghe vậy thì cũng gật đầu coi như hiểu, phất phất tay cho tiểu thái giám rời đi, nàng đóng cửa lại vào báo cáo với Duệ Dung, Duệ Dung phân phó nàng chuẩn bị trang phục nước tắm rửa để tối qua bên ấy, còn dặn nàng buổi chiều sẽ kêu mình dậy, bản thân thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối đến, Phượng Nghi cung của Hoàng hậu đã được lên đèn sáng cả tẩm điện, Duệ Dung bước vào phòng thì đã thấy Hoàng hậu ngồi trên bàn, hôm nay nàng mặc một bộ thanh y nhạt, mái tóc được vấn gọn gàng cài cố định bởi cây trâm ngọc lộ ra cái cổ trắng nõn, khuôn mặt đã hồng hào hơn, tầm nhìn nàng đặt từ đầu đến cuối đều trên người Duệ Dung, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. Duệ Dung đến trước người nàng hành lễ, nàng chỉ cho nàng ngồi xuống ghế đối diện, lệnh cho các cung nữ dọn lên đồ ăn lên rồi cho lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người, nàng lúc này mới chuyển ghế sang ngồi cạnh Duệ Dung "Dung, ngươi ăn thử món này đi ta cho người làm món này đặc biệt cho ngươi" nàng vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Duệ Dung. Duệ Dung ăn mấy món nàng gắp cho xong mới nói "Nàng cũng ăn đi, đứng mãi gắp mãi cho ta mà không ăn, nàng vừa hết bệnh cũng đừng ỷ lại mà bỏ bữa biết không!" nàng gắp thức ăn lại cho Hoàng hậu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với nhau, thấy ngoài trời đã khuya thì Duệ Dung mới hồi cung của mình.