Chương 23
Ba ngày ở tẩm cung của Hoàng hậu cũng trôi qua, Duệ Dung cũng về tẩm cung nghỉ ngơi, đến tối nàng thay y phục đi đến lãnh cung thăm Thiên Băng cũng đã hơn nửa tháng không gặp nhau, nàng thật sự rất nhớ Thiên Băng. Đang bước hướng về phòng nàng thì thấy nàng đứng trong lương đình ngẩng đầu ngắm trăng, bóng lưng hiện lên vẻ cô đơn làm người thương xót, Duệ Dung đi chậm rãi lại ôm nàng từ sau, Thiên Băng hoảng hốt khi bị ôm bất ngờ, sau quay đầu lại thấy Duệ Dung mới thả lỏng người dựa vào lòng nàng. Duệ Dung gục vào vai nàng, nói nhỏ vào tai nàng "Ta rất nhớ nàng, chỉ mới nửa tháng trôi qua ta cứ nghĩ là thế kỷ vậy" , "Ta cũng nhớ ngươi, chờ ngươi từng ngày thật khổ sở sau này đừng xa ta nữa có được không?" Thiên Băng xoay lại đối mặt với Duệ Dung, Duệ Dung vuốt ve má nàng trong mắt tràn ngập yêu thương gật đầu "Sẽ không xa nữa."Hai người trở về phòng, nằm trên giường ôm chặt nhau hưởng thụ giây phút yên bình này, Duệ Dung nhìn Thiên Băng thấy chột dạ về chuyện Hoàng hậu nên quyết định vẫn nói chuyện đó cho nàng nghe "Băng nhi, ta hỏi nàng, nếu...nếu một ngày nào đó ta yêu thêm một người nào nữa, nàng vẫn sẽ bên cạnh ta chứ?" , "Sao lại hỏi như vậy? Hay ngươi yêu ai rồi phải không?" Thiên Băng ngước nhìn Duệ Dung cặp mắt nheo lại, Duệ Dung thở dài rồi kể lại từ đầu đến cuối cho nàng ấy nghe. Thiên Băng từ đầu đến cuối đều trầm mặt "Nàng sẽ không trách ta chứ? Ta xin lỗi, ta thật sự..." lời còn chưa nói đã bị ngọc thủ của Thiên Băng chặn lại ở môi "Ta hiểu, ta không trách ngươi, nếu nàng cũng yêu ngươi như vậy ta sẽ không nói gì, ta không muốn nàng lại tổn thương ngươi thôi" . Duệ Dung hôn lên tay nàng, ôm chặt nàng hơn "Ngủ thôi đã trễ rồi, ngủ ngon" Thiên Băng cũng ngoan ngoãn chui vào lòng Duệ Dung kiếm chỗ thoải mái để ngủ.
Sáng sớm, Duệ Dung tỉnh dậy thì người trong lòng cũng đã tỉnh từ lâu "Sao nàng lại tỉnh sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa!" nàng vừa nói vừa dụi mắt, Thiên Băng khẽ cười điểm mũi Duệ Dung "Ta không tỉnh sớm sau có thể nhìn người nào đó như tiểu hài tử sao?" Duệ Dung bất ngờ xoay người nằm trên người Thiên Băng "Nếu thấy ta giống tiểu hài tử như vậy, có phải hay không cũng cho ta bú sữa đây, Nương!" nói rồi thì vùi mặt vào ngực của Thiên Băng mà cọ cọ. Thiên Băng bị nhột mà vặn vẹo "Được rồi, được rồi, haha đừng có nháo nữa." Duệ Dung lúc này mới trườn người lên cúi đầu xuống hôn lên môi của Thiên Băng, nhẹ nhàng ngậm lấy, câu cái lưỡi kia ra mà cũng khiêu vũ triền miên, lúc tách nhau ra thì sợi chỉ bạc cũng kéo theo.
Tay Duệ Dung sờ loạn xạ trên người Thiên Băng "Lâu rồi ta chưa hầu hạ Băng nhi, hôm nay ta sẽ hảo hảo hầu hạ nàng" , thân thể Thiên Băng mềm nhũng ra nhưng vẫn đưa tay cầm một cái tay tác quái kia có chút vô lực "Đừng bây giờ là ban ngày" , "Ta nói Băng nhi nghe, ban ngày hay ban đêm không quan trọng đâu, quan trọng bây giờ ta muốn hầu hạ Băng nhi..." đáp xuống lại một nụ hôn sâu, tay cũng không rãnh rỗi mà giải khai trung y của cả hai. Luồn hai tay ra sau lưng Thiên Băng cởi luôn cả cái yếm che đi phần mềm mại ẩn hiện hai hạt hồng đào kia, Duệ Dung hai tay nhẹ nhàng xoa nắn, cúi đầu hôn lên trên cổ Thiên Băng, di dời xuống xương quai xanh mà nhẹ cắn lấy tạo mấy vết ô mai.
Hai ngón tay Duệ Dung kẹp lấy một hạt đào se cứng hoặc ấn xuống, một bên kia thì dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ lấy như thèm khát sữa mẹ, Thiên Băng nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà khẽ ngâm "Ưm" Duệ Dung lại dời xuống cái bụng phẳng lì, đầu lưỡi nhẹ đảo qua cái rốn của Thiên Băng tay thì vuốt ve bắp đùi nàng. Lúc này nơi tư mật đã ẩm ướt ra cả tiết khố, Duệ Dung lúc này cắn dây cởi tiết khố xuống, nụ hoa cũng đã hé nở, nàng đặt hai chân lên vai mình mà vùi đầu vào hai chân Thiên Băng, bụng dưới Thiên Băng xẹt qua mấy dòng nước ấm, mật dịch không ngừng tuôn ra, Duệ Dung đều nuốt hết vào bụng. Thiên Băng vì nhận được kɧoáı ©ảʍ mà vặn vẹo vòng eo theo đầu lưỡi của Duệ Dung, Duệ Dung cũng không bỏ hai chân Thiên Băng xuống mà đặt tay tiến thẳng vào thân thể Thiên Băng, vì vừa chịu cảm giác ngón tay Duệ Dung trong thân thể mình, vừa nhận chiếc lưỡi của Duệ Dung vẫn trên hoa đế mà Thiên Băng cảm giác mình như trên tầng mây, tận lực nhận kɧoáı ©ảʍ mà Duệ Dung trao cho nàng.
Thiên Băng cứ thế nhận hết cao triều Duệ Dung lại một đến một mang đến cho nàng, do mệt mỏi mà nàng lại ngủ thϊếp đi, Duệ Dung lúc này mới vừa lòng mà buông tha cho nàng. Nàng đứng dậy mặc y phục, mang nước vào thay Thiên Băng lau thân thể, nhìn chiến tích của mình trên người Thiên Băng khiến Duệ Dung không khỏi nhếch môi, giúp nàng mặc lại y phục, nằm xuống bên cạnh ôm nàng vào lòng, đắp chăn cho cả hai, nàng ngắm người kia ngủ suy nghĩ trưa đến hồi cung cũng không sao.