Chương 22
Trong mơ hồ tỉnh lại, Duệ Dung nhìn xuống người trong lòng vẫn còn nhắm mắt ngủ say, nàng nhẹ nhàng tách ra mặc lại y phục, lấy hộp thuốc mỡ ra thoa lên mấy vết thương tối qua nàng hôm qua lau xong thân thể mà quên mất phải thoa thuốc. Định mở trung y của Hoàng hậu thì thấy nàng mở mắt nhìn mình, Duệ Dung rút tay về giải thích "Ta chỉ muốn giúp nàng thoa thuốc mỡ thôi, không có ý gì!" sau mới cởi trung y ra, nhẹ nhàng thoa lên mấy vết bầm tím và cào đã ứ máu "Có đau không? Ta xin lỗi!" đối với Duệ Dung ôn nhu như vậy với nàng là chuyện rất lâu rồi "Ta không sao" nàng nắm tay Duệ Dung đặt ở ngực trái của mình "Nếu có đau thì ở đây sẽ là chỗ đau nhất!" . Duệ Dung run rẩy rút tay về, vội vã mặc y phục cho nàng không dám đối mặt nàng lại không muốn nói về vấn đề đó.Hoàng hậu thấy Duệ Dung lại trở lại lạnh nhạt nàng lại đau lòng, nằm đưa lưng về Duệ Dung sợ đối diện như vậy nữa nàng sẽ không kìm nén được mà khóc mất, Duệ Dung cẩn thận đắp chân lại cho nàng, vuốt tóc nàng lại gọn gàng sau một hồi do dự nàng mới hôn lên tóc của Hoàng hậu mới đứng dậy ra lệnh cho cung nữ vào hầu hạ. Nàng ngồi đọc sách nhưng tâm trí lại đặt ở người kia, lâu lâu lại lén nhìn người nằm trên giường kia rồi lại dời đi như sợ bị phát hiện nên không khí trong phòng rất quỷ dị, không ai nói ai nhưng trầm mặc như vậy khiến cả hai rất khó chịu. Sau một hồi im lặng từ sáng đến trưa thì Duệ Dung cũng lên tiếng phá vỡ không khí "Hoàng...Trân Linh, ta thấy nàng cũng dần khỏe rồi ta sẽ ở đây ba ngày nữa, đến lúc đó ta sẽ trở về tẩm cung của mình." , người kia vẫn nằm im không đáp lại lời nào, cho đến tối nàng vẫn không nói chuyện với Duệ Dung.
Trời chạng vạng tối, Duệ Dung đi dạo vòng vòng tẩm cung của Hoàng hậu bên ngoài cho thanh tỉnh một chút, nàng mà cứ duy trì chuyện như vậy suốt nhanh chóng sẽ điên mất. Lúc nàng vào phòng thì cung nữ cũng đã hầu hạ nàng tắm rửa xong, nằm ngồi trên bàn trang điểm để cho cung nữ lau tóc, Duệ Dung thấy nàng vẫn giữ tâm trạng như cũ nên trầm mặc ngồi đọc sách không nói gì, cho đến khi cung nữ lui ra hết Hoàng hậu lại nằm đưa lưng sang Duệ Dung. Duệ Dung không hiểu mình làm nàng giận như vậy sao? Đây là lần đầu nàng ấy lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng buông sách xuống nghiêng người ôm nàng từ sau "Nàng giận ta sao?" , "Đừng chạm vào ta" lời nói lạnh như băng, Duệ Dung lại chẳng để tâm, đưa tay nắm lấy vai nàng xoay lại đối diện mình, nhìn vào đôi mắt đó vẫn chỉ chứa hình ảnh duy nhất nàng nhưng lại chứa thêm đau buồn và mất mát.
Duệ Dung cúi người xuống hôn lên môi nàng nhưng nàng lại kháng cự muốn đẩy nàng ra, Duệ Dung dùng một tay áp chế hai tay nàng lên trên, môi nàng muốn cắn môi Duệ Dung nhưng Duệ Dung lại dùng tay còn lại bóp mạnh vào cằm nàng làm nàng mở miệng nhưng không thể cắn. Duệ Dung lúc này mới ôn nhu hôn nàng, từ từ chậm chạp trên trán rồi đôi mắt chuyển xuống cái mũi sau là đôi môi kia, nhẹ nhàng câu lấy cái lưỡi chẳng muốn đáp lại kia, như thấy được nàng không phản kháng nữa, nàng mới bỏ cái tay bóp cằm nàng ra, nhìn nàng nhăn nhó đau đớn. Duệ Dung mới buông hai tay nàng ra, nằm xuống bên cạnh nàng, vuốt ve gương mặt đó, sau lại đắp chăn cho Hoàng hậu, nhắm mắt xoay lưng lại về phía nàng, nếu nàng không muốn vậy thì chuyện gì cũng chưa phát sinh. Hoàng hậu quay sang nhìn Duệ Dung, nàng lại không thể áp chế cảm tình của mình mà ôm lưng Duệ Dung khóc nấc từng giọt, từng giọt rơi xuống thấm đẫm sau áo Duệ Dung, nàng chỉ biết vỗ vỗ nhẹ nhàng vào đôi tay ôm mình.
Duệ Dung xoay người lại cho nàng nằm trong lòng mình mà khóc thút thít sau một trận thì lại lấy tay lau nước mắt cho nàng "Sao lại khóc? Nếu sau này có chuyện gì hờn giận ta, thì hãy đánh ta, mắng ta cũng được đừng im lặng rồi lại khóc như thế này ta sẽ đau lòng!" Hoàng hậu ngước lên nhìn dung nhan Duệ Dung gần trong gang tấc, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên khuôn mặt kia "Nếu có chuyện gì cũng đừng rời xa ta có được không? Ta giờ mới biết được nàng rất trọng yếu trong tim ta, nếu không có nàng thì cũng sẽ không có ta. Nếu một ngày, mở mắt ra nhưng nhận ra không có nàng bên cạnh ta sẽ rất đau lòng!" , "Hảo, sẽ có một ngày chúng ta sẽ ở cạnh nhau mãi mãi, không lìa xa. Nhưng nàng có nguyện bỏ đi tất cả hư danh hão huyền này hay không? Chỉ sống một cuộc sống đạm mạc chỉ cần bên nhau, sống vô âu vô lo?" .
Hoàng hậu hơi khựng lại, nàng ấy nói sẽ bên cạnh nàng suốt đời nhưng không cần những thứ ở trong cung này, vậy nàng cũng muốn một lần buông thả tất cả đi, chỉ cần bên cạnh người nàng yêu thương thì cái gì cũng không cần, trách nhiệm gia tộc nàng cũng đã làm đủ rồi "Ta nguyện ý, ở đâu có nàng nơi đó sẽ có ta, dù khổ sở ta cũng cam lòng tuyệt không hối hận!" , "Thật sao?" Hoàng hậu gật đầu "Ta có bao giờ nói dối nàng điều gì chưa?" . Duệ Dung có hơi ngạc nhiên với quyết định này của Hoàng hậu nhưng nếu nàng ấy muốn vậy thì nàng cũng sẽ đưa nàng ấy theo. Cứ thế nói chuyện hàn huyên suốt đêm đến khi mệt mỏi cả hai ôm nhau nặng nề tiến vào giấc mộng.