Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 21

Chương 20
Từ lúc Hoàng hậu tỉnh lại Duệ Dung chỉ quanh quẩn trong thư phòng, việc hầu hạ Hoàng hậu giao cho cung nữ của nàng khi nào Hoàng hậu có việc gì sẽ báo cho nàng, nàng ngồi tới trời nhá nhem thì mới ra ngoài cửa nhìn trời giờ này chắc Hoàng thượng đã đi rồi, mong là hắn đi không có chuyện gì để không phá hỏng kế hoạch của nàng. Duệ Dung đứng trước cửa thì có cung nữ chạy lại, không thấy Duệ Dung đứng trước cửa nàng đυ.ng trúng Duệ Dung, Duệ Dung do có luyện võ nhanh chóng ôm nàng ta vào lòng xoay một vòng để trụ vững, cung nữ được nàng ôm vào lòng thì hoảng hốt đến khi buông ra thì mặt đã đỏ bừng, nàng không dám ngước lên nhìn. Duệ Dung thấy nàng đỏ mặt lúng túng thì buồn cười, lòng lại muốn trêu chọc nàng một chút.

 "Ngươi tên gì?" Duệ Dung nói rồi bước lại gần cung nữ kia, cung nữ kia hoảng sợ lui về sau mặt lại biến trắng "Nô...nô tỳ...tên...Thu Thủy" , Duệ Dung dừng lại "Không đùa nữa, có gì mà lại sợ ta như vậy chứ? Có chuyện gì lại chạy gấp như vậy?" vừa hỏi thì nàng kia lại đỏ mặt lại "Do là Hoàng hậu từ lúc tỉnh đến giờ vẫn không chịu ăn bất cứ gì hay uống thuốc nên nô tỳ phải chạy qua đây báo với Cẩn phi nương nương" . Duệ Dung nghe xong thì trầm mặc nàng ta lại muốn cái gì nữa đây "Được rồi, ta sẽ đi qua bên ấy, ngươi đi chuẩn bị một bát cháo nóng rồi bưng qua phòng Hoàng hậu cho ta" , "Vâng nô tỳ đi ngay!" . Đi vào phòng thì thấy Hoàng hậu ngồi tựa vào giường gương mặt tái nhợt như lúc trước đôi mắt nhắm lại đôi lông mày run run, đôi môi khô khốc. 

Duệ Dung lại bàn rót chén trà đi lại ngồi bên cạnh mép giường "Ta nghe nói Hoàng hậu không ăn không uống, người không muốn hết bệnh hay sao đây?" nàng đưa chén trà đặt vào tay Hoàng hậu, còn Hoàng hậu từ từ mở mắt ra mỉm cười "Chẳng phải ta làm vậy ngươi mới ở cạnh ta sao?" vừa nói thì uống chén trà trong tay, xong đưa cho Duệ Dung. Duệ Dung tiếp nhận để lại bàn "Đó không phải cách để lưu ta lại bên cạnh" , Duệ Dung nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa "Ai đó?" , "Cẩn phi nương nương, nô tỳ mang cháo đến rồi có cả thuốc vừa được sắc nữa" Thu Thủy bên ngoài nói vọng vào phòng, nàng nhìn lại người kia vẫn tựa vào giường mà nhắm mắt "Vào đi" .

 Thu Thủy bưng bát cháo và thuốc vào thì Duệ Dung tiếp nhận "Đây để ta, ngươi ra ngoài đi không có chuyện gì hoặc không có việc ta phân phó thì không cho ai vào hiểu chưa? " , Thu Thủy kính cẩn ra nghe lời rồi đi ra ngoài đóng cửa lại để hai người trong phòng. Duệ Dung đi lại ngồi cạnh Hoàng hậu "Sáng giờ cũng không ăn gì rồi, ăn chút cháo nóng đi" Hoàng hậu mở mắt nhìn chằm chằm vào Duệ Dung "Ta không đói, ta..." chưa nói dứt câu đã bị Duệ Dung lấy môi hôn lấy như chuồn chuồn lướt nước "Bây giờ ăn được chưa?" Hoàng hậu đỏ mặt không tin chuyện vừa rồi nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết cháo mà Duệ Dung uy. Bỏ bát cháo xuống thì bưng bát thuốc lên nhìn chén thuốc mà Duệ Dung thấy ngán giùm Hoàng hậu nhưng chỉ biết khuyên đưa nàng uống "Mau uống đi nguội sẽ không uống được nữa" dường như Hoàng hậu lại rất nghe lời khi bên cạnh Duệ Dung uống hết chén thuốc mày nàng đã nhíu chặt lại. Duệ Dung lại rót cho nàng chén trà khác.

 Duệ Dung thấy nàng đã ăn và uống xong cũng như tròn nhiệm vụ, nàng đỡ nàng ấy xuống giường để nghỉ ngơi, đắp chăn cho nàng ấy xoay người đứng dậy thì lại bị nàng nắm tay giữ chặt "Đừng đi, ở lại với ta đi! Có được không?" Hoàng hậu đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, Duệ Dung nhìn nàng như vậy thì cũng không biết phải làm gì nên lại ngồi lại chỗ cũ. Hoàng hậu thấy nàng không đi nữa thì cũng nén khóc, nàng nhích người vào trong vỗ vỗ bên còn lại "Tối nay nàng nghỉ lại bên này được không?" bây giờ là làm nũng, Duệ Dung thật là hết cách ứng phó rồi, nghiệt nay coi như mình tạo vậy. Nàng nằm xuống cạnh Hoàng hậu nhưng vẫn giữ khoảng cách nhưng nào được như vậy, nàng vừa nằm là Hoàng hậu đã nhích lại ôm nàng siết chặt sợ buông đi nàng sẽ không còn ở lại bên cạnh vậy, Duệ Dung chỉ có thể cứng ngắc với hành động này xong nàng lại xoay đối diện tay đặt lên lưng nàng vỗ vỗ hống cho nàng ngủ "Được rồi, nàng ngủ đi ta không đi, tối nay ta ở đây với nàng được chưa!" Hoàng hậu chui vào hõm vai Duệ Dung gật đầu, an tâm ngủ.