Chương 18
Duệ Dung buông sách xuống nhìn trời đã nhá nhem tối, liếc nhìn đến người vẫn nằm trên giường như cũ mới yên tâm phân phó cung nữ hầu hạ Hoàng hậu, bản thân đi về tẩm cung của mình tắm rửa tuy đem đồ dọn qua đây nhưng vẫn không quen khi ở nơi khác tắm rửa lại không có Yến Vân hầu hạ nên đành về tẩm cung. Khi tắm rửa xong thì cũng đã xách giỏ đồ ăn đi về lãnh cung, phân phó Yến Vân mình ở lại tẩm cung dùng cơm nên sẽ đến muộn, đến trước phòng của Thiên Băng vừa tính gõ cửa thì thấy người đã mở ra "Cuối cùng ngươi cũng tới!" giọng nói Thiên Băng vang lên, khuôn mặt xúc động không kìm nén. Duệ Dung mỉm cười đi đến ôm nàng vào lòng "Đúng vậy, cuối cùng ta cũng tới! Ta rất nhớ ngươi, Băng nhi!" . Thiên Băng gục vào vai nàng tìm cảm giác yên bình mà người này mang đến, cũng vì người này mà nàng chờ đợi, chỉ còn nàng ấy bên cạnh nàng cam tâm "Ta cũng nhớ ngươi" . Duệ Dung thấy Thiên Băng dùng bữa xong từ bao giờ đang ngồi quan sát nàng, nàng cũng buông đũa xuống mà ngồi đối diện nàng, ánh mắt chứa muôn vàn tình cảm mà nhìn lại nàng "Sao nàng không ăn thêm, nàng đã gầy đi như thế lại ít ăn sao ta yên lòng đây?" khoảng thời gian ba tháng nữ nhân này lại ốm hơn lúc trước khi Duệ Dung bồi bổ cho nàng, nàng múc chén canh cho Thiên Băng đưa đến trước mặt nàng "Ngoan, uống hết chén canh này đi! Xong ta dọn dẹp rồi nói cho nàng nghe chuyện này." . Thiên Băng gật đầu ngoan ngoãn uống hết bát canh, Duệ Dung lấy khăn lau miệng giúp nàng xong thu dọn đồ đạc vào giỏ rồi ra ngoài múc nước vào cho cả hai súc miệng, xong tất cả nàng ngồi xuống cạnh bên Thiên Băng rót trà cho cả hai, Thiên Băng tiếp nhận nhấp một ngụm rồi chờ đợi Duệ Dung câu chuyện của nàng.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, Duệ Dung cười khẽ sau mới bắt đầu kể việc Hoàng thượng muốn nàng làm, nàng khuôn mặt của Thiên Băng khẽ biến nhưng rất nhanh biến mất, nàng cũng không muốn hỏi nàng, nàng thừa biết nguyên nhân gì mà nàng ấy như vậy, nàng vuốt ve gương mặt nàng ấy, ôm nàng vào lòng vuốt ve tấm lưng lạnh lẽo của nàng. Thiên Băng cũng thuận theo, dựa toàn thân vào nàng, hai người lặng im không nói gì, Duệ Dung thấy sắc trời không còn sớm phải về trước khi có chuyện gì xảy ra "Băng nhi, đến lúc ta phải đi rồi" người trong lòng chợt cứng ngắc tay nắm vạt áo nàng càng chặt. Duệ Dung nâng cằm nàng lên cho nàng đối diện mình, nhìn đôi mắt kia đã có hơi hồng hồng, nàng hôn lên trán, hôn lên mắt, hôn lên mũi rồi hôn lên môi nàng, nàng nhẹ nhàng mở môi đầu lưỡi liếʍ môi Thiên Băng sau nàng tiến vào cạy hàm răng của Thiên Băng câu lấy cái lưỡi kia mà khiêu vũ, Thiên Băng ngược lại nàng báo đạo như muốn cắn nuốt cái môi chiếc lưỡi kia, Duệ Dung lại ôn nhu chiều chuộng nàng tùy nàng tham lam, khi như không khí không còn Thiên Băng mới tách ra nhưng môi vẫn kề môi Duệ Dung mà hít thở.
Duệ Dung thấy đôi mắt của Thiên Băng đã mê ly nhưng bây giờ không phải lúc, nàng hôn nhẹ lên đôi môi kia "Băng nhi, xin lỗi ta luôn khiến nàng chờ đợi, xong việc ta sẽ về bên nàng" sau mới mạnh mẽ gỡ tay nàng ra hôn lên bàn tay nàng rồi mới đứng dậy vuốt ve mái tóc của nàng hôn lên trán nàng xong quay lưng bước ra khỏi lãnh cung. Thiên Băng nhìn nàng rời đi xa từng giọt lệ từ từ rơi xuống, nàng mong thời gian mau chóng trôi qua, để có thể đi cùng Duệ Dung đến những nơi nàng ấy hứa sẽ mang nàng theo nhưng nàng cũng sợ Duệ Dung sẽ thay đổi, sợ nàng lại một lần bên người đó rồi lại tiếp tục yêu người đó bỏ rơi nàng.
Đến tẩm cung của Hoàng hậu cũng đã giờ Dậu, người kia vẫn nàng trên ấy không có động tĩnh gì, nàng đi đến nơi ghế nằm đã có chăn gối mà cung nữ đã chuẩn bị cho nàng, đêm nay đặc biệt khó ngủ nàng nằm tựa ghế lại lấy cuốn sách đọc dở dang ra xem tiếp, qua hai canh giờ nàng mới thấy mệt mỏi mà buông sách dập tắt nến lim dim vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ nàng lơ mơ nghe được tiếng ngâm rên khẽ, nàng vốn giấc ngủ không sâu mà nhíu mày nhìn xung quanh, nghe phát ra từ trên giường nàng đi thắp nến lên, phút chốc căn phòng sáng lên, Duệ Dung đi lại giường thì thấy người kia gương mặt khổ sở, đôi mắt nhắm nghiền kia dường như có nước mắt chảy ra, đôi môi mấp mấy nói cái gì đấy, nàng kề tai sát để nghe "Đừng...đừng bỏ...đừng bỏ ta,...đừng đi...đừng...rời xa ta" . Duệ Dung cầm tay nàng, tay kia thay nàng lau mồ hôi trên trán "Ta ở đây, ta không đi, ta không rời xa nàng" người kia như nghe được mà ngừng kêu rên mà yên tĩnh lại nặng nề thở đều đều, Duệ Dung thay nàng lau mặt, vén vài lọn tóc tán loạn, đắp chăn kĩ lại. Chăm chú nhìn nàng ổn định nàng mới yên tâm thổi tắt nến tiếp tục nằm xuống bên cạnh người kia nhắm mắt ngủ.