Chương 17
Ba tháng cứ thế trôi qua, kể từ ngày đó Hoàng hậu cũng chẳng hề đến tìm Duệ Dung, có những đêm nàng trằn trọc suy nghĩ có phải hay không nàng làm tổn thương Hoàng hậu, làm nàng ấy đau lòng rồi. Ngày tháng cấm túc cũng đã chấm dứt, ngày đầu tiên đi ra ngoài Duệ Dung vẫn vận bạch y đi đến Ngự hoa viên ngắm hoa, thưởng thức mĩ cảnh, nàng muốn dạo một chút sẽ đi thăm Thiên Băng, kể từ đêm giao thừa đã không gặp nàng nên ngày đêm đều tưởng nhớ. Đi trên đường thì lại vô tình gặp Hoàng quý phi "Ồ thật trùng hợp, không ngờ lại gặp muội muội ở đây!" , "Muội muội tham kiến tỷ tỷ, chẳng qua là vô tình đi Ngự hoa viên không ngờ muội muội cùng tỷ tỷ có duyên" Duệ Dung chẳng tình nguyện cùng nàng chạm mặt, không nói nhưng nàng biết Hoàng quý phi chẳng thích gì mình. Hoàng quý phi mỉm cười nhẹ nhàng lại nói "Vậy ta không phiền muội muội ngắm hoa nữa, ta còn có chuyện phải đi. À, ta không biết muội muội đã biết chưa, Hoàng hậu lại đổ bệnh rồi đấy, muội muội chắc mới ra ngoài chắc không biết đâu nhỉ? nói rồi lấy khăn tay che miệng cười, rồi đoàn người của nàng nhẹ nhàng ly khai. Duệ Dung hơi ngẩn ra một tí liền khôi phục, nàng ấy đổ bệnh sẽ chẳng liên quan gì với mình đó chứ? Nàng khẽ thở dài, sau đó lại suy nghĩ chắc phải qua thăm nàng ấy trước rồi tối đến thăm Băng nhi cũng không muộn, quay về Phù Dung uyển phân phó Yến Vân chuẩn bị ít lễ vật dược liệu tuy biết nàng Hoàng hậu cái gì không có nhưng mình chỉ có thể như vậy. Đến tẩm cung của Phượng Nghi cung, các cung nhân thấy nàng cũng không cần vào hỏi chủ tử mà dẫn nàng vào trong. Khi nàng vào, nàng thấy đang nằm mê man trên giường sắc mặt tái nhợt, trong phòng tràn đầy mùi thuốc, còn có người ngồi bên mép giường cầm tay nàng, còn ai ngoài Hoàng thượng đây? Nàng thầm cười tên nam nhân này vậy cũng yêu thương nàng ta chân tâm đi.
Duệ Dung đứng ngoài cửa "Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng" , hắn chỉ nhàn nhạt nói "Miễn lễ" sau lại nói "Cẩn phi đến rồi thì thay trẫm chăm sóc cho Hoàng hậu một thời gian được không?Nàng ấy đã hôn mê ba tháng nay, bệnh tình không thấy thuyên giảm. Công việc triều chính lúc này bận rộn trẫm phải đi vi tuần không thể ở cạnh chăm sóc nàng ấy nên nhờ nàng phiền nàng không? Hắn ngước đầu ánh mắt mang đầy nhu tình với Hoàng hậu làm nàng cũng khẽ động, đế vương chân tâm thật sự khiến người ta khó tin "Nếu là Hoàng thượng nhờ, thần thϊếp nào thấy phiền giúp Hoàng thượng là chuyện thần thϊếp phải làm." .Hắn đứng lên vỗ vỗ vào vai nàng "Tốt lắm vậy từ hôm nay nàng ở lại chăm sóc nàng ấy đi, ngày mai trẫm bắt đầu khởi hành khoảng thời gian đi cũng khá lâu nên chiếu cố nàng ấy cho tốt, trẫm tin tưởng nàng" , Duệ Dung dáng vẻ nhu thuận "Vâng, thần thϊếp sẽ chiếu cố nàng thật tốt" . Hắn cười lớn "Vậy trẫm yên tâm, giờ trẫm phải đi xử lí chính sự" , Duệ Dung hành lễ "Cung tiễn Hoàng thượng" .
Nàng đi lại đứng gần giường, nhìn xuống con người kia, ba tháng qua nàng đã có chuyện gì? Sao lại tiều tụy như vậy? Khuôn mặt không huyết sắc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi đã khô khốc không còn như trước mà đỏ mọng nữa rồi. Lúc này nô tỳ của Hoàng hậu bước vào "Nương nương đã đến giờ cho Hoàng hậu uống thuốc rồi" , "Được rồi, ngươi đem chén thuốc đến đây" cầm trên tay chén thuốc đen đặc làm Duệ Dung không khỏi nhíu mày, nàng ấy thường phải mấy thứ này sao? "Ngươi trước đi, ta sẽ cho Hoàng hậu uống" đợi nô tỳ đi ra đóng cửa rồi nàng mới lấy ngân châm ra xem có độc không, nàng mang trách nhiệm chăm sóc nàng ấy không có nghĩa không sợ người khác hãm hại, thấy ngân châm không đổi màu, nàng mới nhẹ nhàng nâng Hoàng hậu dựa vào giường, sau đó đưa muỗng thuốc đến gần miệng nàng ấy nhưng nước chỉ chảy ra ngoài, nhìn gương mặt kia nàng cũng không nỡ mà bóp cằm nàng mà ép uống. Nàng đặt nàng ấy nằm lại, sau cố nén khó chịu đưa thuốc vào miệng hớp một ngụm sau lại kề môi Hoàng hậu đưa thuốc qua miệng nàng, từ từ cho nàng nuốt xuống cứ như vậy mà hết chén thuốc.
Nàng ngồi xuống cẩn thận đem chăn lại đắp cho nàng "Hoàng hậu, nàng mau tỉnh lại đi, ta đến thăm nàng rồi đây, lời nói lúc ấy ta xin lỗi vì đã nặng lời, nàng sẽ không bận tâm chứ?" nàng vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt kia. Sau đó mới sai cung nữ đi qua thư phòng nàng đem một ít sách cho nàng đọc với việc nàng ở lại các cung nữ đều nghe nên đã sớm qua tẩm cung nàng thu thập y phục nàng qua đây, nàng ngồi tựa lưng trên ghế nhẹ nhàng nhấp trà lại đọc sách, một tấc không ra khỏi phòng, nàng nghĩ lúc tắm sẽ lẳng lặng lén đi qua lãnh cung nói cho Thiên Băng biết thôi, nàng thầm thở dài, nàng đã hứa hết cấm túc nàng sẽ qua bên ấy bồi nàng vậy mà giờ thì hay rồi nhưng nàng cũng không trách, nàng thấy chuyện này cũng là lỗi do nàng gây ra nên nàng phải chịu trách nhiệm.