Chương 16
Lúc này Yến Vân đang quỳ trong thư phòng, lệ ngập mắt đã muốn tuôn ra, Hoàng hậu thì đang ngồi trên ghế trong phòng ngủ của Duệ Dung , mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm Yến Vân vẫn quỳ dưới đất đang run rẩy. Lúc nàng đến thì đã không thấy Duệ Dung, nàng cho người đi tìm từ thư phòng đến các phòng của mấy nô tài trong viện trước vẫn không thấy nàng, trong lòng vô cùng tức giận, tại sao nàng ấy lúc nào cũng trốn tránh nàng, lạnh nhạt với nàng. Nàng giọng nói băng lãnh lại hỏi "Rốt cục thì Cẩn phi ở đâu? Tại sao không có ở trong tẩm cung?" , Yến Vân lúc này chỉ nghĩ còn một chỗ vẫn chưa tìm nhưng nàng thật không thể chịu nổi nữa rồi "Thưa Hoàng hậu, nô tỳ nghĩ chủ tử có thể đang ở hậu viện, ngày thường người vẫn hay ra đó nghỉ trưa nên giờ ắt có thể ở đấy." . Nàng nói dối lời này vừa cứu vớt chủ tử như cứu vớt bản thân, bình thường chủ tử lén đi đâu nàng không biết nhưng nàng biết chủ tử từ lúc đi đến lãnh cung đã không thường ra hậu viện nữa.Hoàng hậu nghe vậy thì đứng dậy "Tốt, giờ thì đi hậu viện, các đồ vật ban thưởng để đây đi!" , Yến Vân chờ đoàn người Hoàng hậu ra rồi thì nàng mới đứng dậy đi phía sau cùng, lúc nãy quỳ vẫn còn run bây giờ đứng lên cũng loạng choạng. Đến sau hậu viện, Hoàng hậu thấy Duệ Dung đang nằm trong đình quay lưng về phía này, nàng ra lệnh cho mọi người lui ra hết, một mình nàng đi vào đình, thấy người kia nhắm mắt ngủ say không hề phát giác mình đến. Hoàng hậu lúc này mới cởi giày, thoát ngoại bào đắp lên Duệ Dung còn bản thân nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau. Chôn đầu vào sau cổ Duệ Dung hít thở hương khí người nàng hằng mong nhớ lại xa cách này.
Duệ Dung lúc này thầm kêu không ổn, lúc Hoàng hậu đến nàng đã biết rồi nhưng không muốn mở mắt, không ngờ Hoàng hậu lại nằm bên cạnh còn ôm nàng như vậy. Cơ thể thoáng cứng ngắc nhưng nhanh chóng thả lỏng không dễ làm Hoàng hậu phát hiện, bây giờ thì hay rồi nàng thả nhiệt khí vào cổ nàng làm nàng ngứa ngáy không thể tả, chẳng biết bây giờ phải làm sao? Nên tiếp tục như vậy hay tỉnh? Trong lòng nàng rối tinh rối mù, thì chợt nghe tiếng than thở oán trách nhỏ nhẹ của nàng bên tai "Tại sao lại lảng tránh ta, tại sao phải lạnh nhạt với ta, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được tình cảm ta dành cho ngươi hay sao? Ngươi có còn nhớ lúc trước, ngươi có bao nhiêu ôn nhu, có bao nhiêu yêu thương đều dành cho ta, cũng là ta không chấp nhận trong lòng chỉ chấp nhận bên ngoài để tránh cô tịch trong chốn thâm cung này. Nhưng không, ngươi như ánh sáng chiếu rọi trái tim ta, ta lại ích kỷ đấu tranh muốn vinh hoa phú quý, muốn được nhiều tham vọng mà từ chối ngươi, ta nghĩ đó chỉ là u mê nhất thời nhưng ta đã sai, nó đã ăn mòn trong thâm tâm ta. Ngươi biết hết nhưng ngươi vẫn vui vẻ trao ta tất cả những gì ngươi có, rồi sự biến chuyển ngươi thay ta gánh nạn, lúc ngươi tỉnh lại ngươi nói ngươi mất trí nhớ, có phải kí ức đó quá đau khổ, ngươi không chấp nhận được nên muốn quên, nếu ngươi đã quên không thể chống chọi trong hậu cung này thì ta sẽ thay ngươi như lúc trước bảo vệ ngươi. Nhưng xin ngươi đừng lẫn tránh ta nữa được không, ta không thể đối mặt nói với ngươi những lời này, ta sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ, cử chỉ đó đối đãi ta, những lần như thế ta không thể khống chế bản thân mình, ta....ta yêu ngươi!" . Đáp lại lời nói đó chỉ là tiếng thở đều đều, trong lòng Duệ Dung chấn động, sóng vỗ bốn bề nàng cảm thấy chính mình bất lực với sự tình này, còn Hoàng hậu chỉ có thể cười khổ, lau đi lệ hoen mi.
Duệ Dung chợt xoay người nằm đối diện khuôn mặt kia thủy chung không mở mắt, Hoàng hậu thấy nàng xoay người có chút giật mình nhưng có vẻ không tỉnh cũng không lo sợ gì, nàng nâng ngọc thủ lên vuốt ve khuôn mặt kia, phác họa gương mặt con người vẫn nhắm mắt kia, dừng ở đôi môi, nàng từ từ kề sát, chóp mũi cả hai chạm nhau, đến khi đôi môi ấn lên đôi môi kia, không hề có ý dời đi mà tham lam liếʍ lấy đôi môi kia. Duệ Dung lúc này cả kinh, mở to mắt, giật mình mà lùi về sau bất cần ngã ra khỏi ghế nằm, khiến nàng đau điếng, Hoàng hậu thì không ngờ nàng sẽ tỉnh lại phản ứng như vậy nên không kịp phản ứng. Duệ Dung từ mặt đất đứng dậy, lắc lắc cơ thể, tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ đau, một lúc sau mới nhìn đến người kia "Thần thϊếp tham kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu...." nàng chưa nói dứt lời đã bị người kia cắt lời gắt gỏng "Ta đã bảo nếu không có ai thì đừng gọi ta như thế mà" . Duệ Dung chỉ biết cúi đầu câm nín, Hoàng hậu thấy nàng cúi đầu không nói thì thập phần khó chịu "Sao không nói gì?" , "Ta...ta tạm thời không biết nên nói gì. À đúng rồi, không biết Hoàng hậu đến đây có chuyện gì?" Duệ Dung cố hỏi câu dư thừa, Hoàng hậu cứ nghĩ nàng không biết "Ta đến đưa vật ban thưởng cho ngươi" , "Vậy, ta lại làm nhọc lòng Hoàng hậu cất công tới đây rồi" . Lúc này Hoàng hậu nở nụ cười giảo hoạt "Nếu thấy ta cất công đến đây như vậy, có phải nên bù đắp gì cho ta không?" nói rồi lại tiến đến gần nàng, Duệ Dung thì lui từng bước "Hoàng hậu cái gì cũng có, ta có thứ gì người cần đây, nếu có thể ta sẽ làm" , nàng cười càng đậm, dừng lại chỉ còn vài bước nữa là gần chỗ Duệ Dung "Vậy sao? Ta muốn một thứ mà mỗi có một mình ngươi là có" , Duệ Dung thấy nàng không tiến tới nữa thì cũng không lui nữa "Chẳng hay thứ đó là gì?" , "Ta muốn...ngươi".
Lúc này Duệ Dung trừng lớn hai mắt kinh ngạc đều này có hơi vượt ngoài dự liệu của nàng, nàng loay hoay muốn chạy ra ngoài lại bị Hoàng hậu cầm tay kéo ngược lại, mặt đối mặt với nàng, thân mình bị nàng ôm chặt lấy không thể nhúng nhích "Sao lại chạy? Sợ ta tới như vậy sao?" , Duệ Dung cứng ngắc nói "Ta nào có sợ người, ta nào dám tranh nữ nhân Hoàng thượng muốn gì là Hoàng hậu có cái đó chẳng phải người được sủng nhất sao, ta chẳng qua là vật nhỏ bé không đáng nhắc đến, ta nghĩ Hoàng hậu đừng trêu đùa ta nữa!" nói mà từng giọt mồ hôi trán chảy xuống. Duệ Dung vùng sức ra, thoát khỏi vòng tay kia lại trở nên lạnh lùng nói lời rất nặng "Với lại ta không thích đυ.ng những thứ nam nhân khác đã chạm vào, ta thấy như đυ.ng phải thứ ghê tởm!" nàng nói mà không suy nghĩ là sai lầm lớn nhất của nàng, nàng lại chỉ nghĩ là muốn chặt đứt tâm niệm của người kia, không ngờ lại mang cho người kia đau lòng mà sinh bệnh đó là chuyện khi rời khỏi tẩm cung này, còn bây giờ Hoàng hậu đang cố gắng gượng cười "Hảo, ta sẽ không ép buộc" nói rồi phất tay hồi cung, đến khi về đến nơi thì suy yếu sinh bệnh mà thổ huyết.