Chương 15
Ánh sáng chiếu vào xuyên qua khung cửa sổ, từng cơn gió xuân thổi vào khiến người ta cảm thấy thư thái, Thiên Băng đã thức dậy từ lâu, đang nằm nghiêng người, tay chống đầu nhìn ngắm con người còn say ngủ kia, Duệ Dung ánh mắt lờ mờ tỉnh dậy, đến khi nhìn rõ mới phát hiện Thiên Băng đang nhìn mình biểu cảm mang theo ý cười "Tỉnh?" , "Ân tỉnh, nàng dậy lâu rồi sao?" .Thiên Băng tay nghịch ngợm chọt chọt má của Duệ Dung "Ân, nhưng không nỡ gọi ngươi dậy nên nằm chờ ngươi" , "Hảo, vậy nàng chờ một chút ta ra ngoài rất nhanh sẽ vào" .Duệ Dung ngồi dậy mặc y phục vào sau đó tự múc nước giếng rửa mặt còn một ít thì đem vào phòng bếp của lãnh cung đun nước, tìm được một ít nguyên liệu làm điểm tâm, xong hết thảy nàng bưng nước nóng và điểm tâm vào phòng. Nàng thay Thiên Băng rửa mặt, chải tóc rồi dùng điểm tâm, buổi sáng đầu năm cứ nhàn nhã trôi qua như vậy, bên nhau không cần nói nhiều lời chỉ cần cảm nhận được tình cảm dành cho nhau là đủ thấy hạnh phúc. Duệ Dung nhìn sắc trời cũng đã trưa, nàng nghĩ phải đến lúc về tẩm cung rồi "Băng nhi, thời gian không còn sớm ta cũng nên về rồi" sau đó tiến lại ôm nàng vào lòng, ngửi lấy hương thơm khiến nàng mê luyến kia. "Phải đi rồi sao?" Thiên Băng ôm chặt lấy thắt lưng của Duệ Dung luyến tiếc, nàng ở bên cạnh nàng ấy nhiều hơn nhưng nơi đây lại không thể, nàng chờ điều hứa Duệ Dung nói với nàng sẽ mang nàng đi. Duệ Dung hôn lên trán nàng, ôn nhu nói "Xin lỗi không thể ở bên nàng lâu hơn được, chờ ta giải quyết xong hết thảy sẽ bồi bên nàng nhiều hơn" sau lại hôn lên môi Thiên Băng thật lâu, đến khi tách ra thì cả hai đều muốn ngừng hơi thở, Duệ Dung lẳng lặng quay về tẩm cung.
Khi Duệ Dung đi gần tới Ngự hoa viên thì chợt nghe mấy chuyện bát quái của mấy vị phi tần, hôm nay là đầu năm bọn họ tụ họp ở Phượng Nghi Cung của Hoàng hậu ở tại đó Hoàng Thượng và Hoàng hậu sẽ ban thưởng năm mới cho các cấp bậc phi tần từ lớn đến nhỏ, dĩ nhiên giờ Duệ Dung vẫn ở đây là do nàng đang tự cấm túc. Một bên một vị phi tần nói "Ngươi xem, ngươi xem dù Cẩn phi không đến thỉnh an, còn bị cấm túc lại là người luôn chậm trễ vậy mà Hoàng hậu lại bao che cho nàng, đã vậy Hoàng thượng còn ban thưởng cho nàng rất nhiều trân bảo, nàng đúng là số hưởng" , "Thật không biết nàng có cái gì mà được lòng cả Hoàng hậu lẫn Hoàng thượng" bên phi tần khác đáp , vị phi tần lúc nãy lại nói thêm "Ngươi không biết sau, gia thế nàng là Đại tướng quân Hoàng thượng phải nể nang ba bốn phần" , "Suỵt, nói nhỏ kẻo người khác nghe lại họa vào thân" tiếng cười nói từ từ xa, Duệ Dung thì dường như nghe đủ thứ cần nghe rồi, gì không sớm về thế nào cũng có chuyện.
Duệ Dung về tới Phù Dung uyển tẩm cung của nàng, nàng tắm rửa thay bộ trung y nguyệt sắc, nàng chỉ lưu mỗi Yến Vân ở cạnh mấy người khác thì lui ra ngoài, nàng cùng tiểu Vân dùng điểm tâm, may mắn bây giờ là canh Ngọ mọi người nghỉ ngơi nên những người kia chưa tới. Nàng dùng xong thì lên giường nằm đọc sách, nhưng suy nghĩ phải đối mặt với người kia sau ba tháng nữa thế nào, nàng lại thêm sầu não. Nàng đành mặc kệ tới đâu thì đối phó tới đó, trước hết nàng không muốn chạm mặt nàng ấy, nàng để sách qua một bên cho Yến Vân cất lên, một bên lại dặn dò nếu có chuyện gì thì báo cáo nàng, nàng giờ mệt mỏi muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Nàng nghỉ ngơi được hai canh giờ thì bị tiếng kêu của Yến Vân đánh thức "Chủ tử dậy đi, Hoàng hậu đến tìm người kìa, mau mau dậy đi". Nghe được lời đó, đầu óc của Duệ Dung tỉnh hẳn trong mơ màng "Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu tới đây làm gì?" , tiểu Vân cũng bị Duệ Dung luống cuống mà phát hoảng "Chủ tử nô tỳ không biết, nô tỳ vừa ra ngoài phân phó mấy người khác nấu nước trà trước khi người tỉnh sẽ dùng thì không ngờ nghe mấy nàng nói là Hoàng hậu đang trên đường đến đây" , Duệ Dung chụp tay nàng lại "Ai nói bọn họ biết? Ta không phải phân phó không được ra ngoài rồi hay sao?" , "Chủ tử không biết sao? Hôm nay, Hoàng thượng ban thưởng cho người nên phải ra ngoài lấy, nên khi đó ra ngoài họ nghe được, còn nữa người bên Hoàng hậu cũng đem ban thưởng của nàng cho người tới" . Duệ Dung bình thường rất thông minh nhưng bây giờ lại rối thành một đoàn, nàng phân phó "Ngươi tìm mọi cách từ chối nàng, không cho nàng vào , lễ vật không cần nhận, trả lại nàng có biết không, giờ thì ta không thể ở đây." , nói xong thì kéo tủ áo lấy một y phục trắng thay vào sau thì vọt ra ngoài chỉ có thể chạy đến hậu viện. Bỏ lại Yến Vân khóc không ra nước mắt, nàng làm sao chống nổi cái con người uy áp kia đây.
Duệ Dung chạy đến hậu viện thì đã thở hổn hển, bước chân vào đình ngồi trên ghế nằm đã được trải thảm mà nghỉ ngơi "Ở chỗ này sớm muộn gì cũng bị tìm đến nhưng ta còn có thể trốn chỗ nào?" nàng thở dài thầm kêu khổ. Nàng chỉ có thể nằm vắt tay lên trán để suy nghĩ việc đối diện với Hoàng hậu, nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới việc sẽ gặp nàng ấy sớm đến vậy. Nàng nằm đây suy nghĩ, thì bên trong tẩm cung Yến Vân chịu khổ trước áp lực, còn người kia lùng sục nàng khắp nơi.