Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 11

Chương 11
Lời nói tuy là nhẹ nhàng nhưng trong đó rõ ràng là mệnh lệnh, Duệ Dung nghe vậy rồi nhưng không làm theo mà lại là chầm chạp nhắc ghế ngồi lại vị trí vừa đứng lúc nãy luôn giữ khoảng cách với nàng, rồi lại không lạnh không nóng nói "Thần thϊếp nghe Hoàng hậu đổ bệnh lại qua thăm người chậm trễ mong người trách tội thần thϊếp." , "Ta nói rồi khi có ta và ngươi không cần xưng hô như vậy, ngươi đây là muốn nói ta là người dễ dàng trách tội người khác...khụ khụ..." nàng nộ khí lên quát đến cả ho khan. Duệ Dung mặt vẫn không biến hóa biểu cảm đáp "Mong Hoàng hậu giữ gìn phụng thể, thần thϊếp không hề có ý đó." , "Ngươi đây là quan tâm ta sao?" nói rồi lại liếc mắt nhìn Duệ Dung.

 Duệ Dung từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, ngoài cửa nha hoàn gõ cửa "Bẩm nương nương, thuốc đã được đưa tới" , Hoàng hậu tự ngồi dậy tựa vào giường nhưng mắt vẫn nhìn Duệ Dung rồi "Đem vào đi". Nha hoàn nhẹ nhàng mở cửa, đặt chén thuốc lại gần Hoàng hậu, Duệ Dung thấy nha hoàn vào rồi mới đứng lên hành lễ "Thần thϊếp xin phép cáo lui, không phiền Hoàng hậu dùng thuốc" nhưng Hoàng hậu lại không nhìn đến nàng, ra lệnh cho nha hoàn "Ngươi đặt chén thuốc xuống đi rồi lui ra ngoài." .Sau lại nhìn đến Duệ Dung "Ngươi không muốn ở cạnh ta đến vậy sao?" trong giọng nói đã run rẩy bất lực.

 Duệ Dung không đáp chỉ nói "Hoàng hậu thuốc đã được mang đến người nên dùng kẻo nguội hết tác dụng." , "Ta mới không cần uống, ngươi là thấy ta chết ngươi mới vui vẻ." nói dứt lời lệ đã rơi ra chảy thành dòng, nàng khóc đến hoa lê đái vũ vẫn không có ý định là ngừng khóc, càng ngày càng khóc đến lợi hại. Duệ Dung chỉ có thể bất lực tiến lại ngồi xuống lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng "Hoàng hậu người đừng khóc nữa, người đang bệnh không tốt cho sức khỏe" , nàng nghĩ có phải ta khóc như vậy ngươi mới chịu để tâm đến ta không, ngươi mới chịu bên cạnh ta, nước mắt lại rơi. 

"Ta nói rồi ta không muốn nghe gọi ta là Hoàng hậu gọi ta là Trân Linh" vừa nói đã hất tay Duệ Dung ra, nhìn nàng với đôi mắt đỏ bừng. Duệ Dung chẳng thể làm gì chỉ có thể kéo nàng ôm vào lòng, có thể cảm giác được cả người nàng run rẩy, từng dòng chất lỏng ấm áp thấm ướt vạt áo Duệ Dung. Nàng chỉ có thể ngồi im lặng ôm nàng vào lòng để nàng ấy khóc giải tỏa cảm xúc của mình, nàng ấy nắm tay lại đấm vào vai vào ngực Duệ Dung để phát tiết "Tại sao ngươi lúc nào cũng vậy, tại sao lúc nào cũng lạnh nhạt với ta, ghét bỏ ta? Tại sao?" , Duệ Dung dù ăn đau vẫn không than "Ta xin lỗi...!" ngoài từ đó nàng vẫn không thể nói gì. 

Đến khi nghe tiếng nàng khóc thút thít mới đẩy nàng ra khỏi lòng, lại lấy khăn tay khác ra lau mặt cho nàng xong mới hướng chén thuốc cho nàng "Để ta uy Hoàng...nàng uống" , sau múc từng muỗng còn nàng thì ngoan ngoãn uống hết chén thuốc "Ahhh, đắng quá" , Duệ Dung lột trái nho đưa cho nàng ăn nhưng nàng không ăn mà cầm vai Duệ Dung kéo lại gần mình, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau sau nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại hôn lên môi Duệ Dung khiến cho Duệ Dung sửng sốt thân thể cứng ngắt, muốn đẩy nàng ra vẫn bị nàng ép nằm xuống giường. Nàng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi kia, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy liếʍ phát họa cánh hoa kia thấy Duệ Dung không phản ứng, nàng cắn môi dưới của Duệ Dung buộc nàng mở miệng "Ưmmm..." Duệ Dung bị đau phải mở miệng.

 Thế là đầu lưỡi của Trân Linh tiến vào cạy hàm răng ngọc kia ra, nhanh chóng tiến vào câu cái lưỡi của người này hút lấy mật ngọt, Duệ Dung có thể cảm nhận được mùi vị đắng của chén thuốc lúc nãy, Trân Linh mạnh bạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái lưỡi rụt rè không động tĩnh kia, Trân Linh thấy Duệ Dung vẫn không có phản ứng nhưng không có ý định sẽ buông nàng ra, Duệ Dung một hồi cũng mê man vào nụ hôn của nàng thì cũng nhẹ nhàng đáp lại, hai cái lưỡi cộng vũ nhảy múa, Trân Linh được đáp lại thân thể mềm nhũng vô lực. Lúc này đảo khách thành chủ, đến phiên Duệ Dung lật nàng nằm dưới thân, vẫn duy trì nụ hôn kia, như muốn hút hết hơi thở của người kia.

 Sau một hồi không còn không khí để thở nữa mới chịu dứt nụ hôn kia ra, Duệ Dung lúc này mê man chỉ muốn chiếm lĩnh, nàng dưới nụ hôn xuống chiếc cổ kia nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy làm nổi lên hồng ngân, Trân Linh cảm nhận được khẽ run rẩy ngâm khẽ "Ân" một tiếng lúc này nếu là người khác sẽ như ma chú bảo phải chiếm hữu nàng, nhưng Duệ Dung thì khác nàng như lấy lại được tia lý trí, vội vàng đứng dậy cách xa nàng. Trân Linh dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Duệ Dung, Duệ Dung chỉ có thể cúi gằm xuống tự trách mình không biết khống chế, người ta là Hoàng hậu là vợ người khác lại còn muốn đi đυ.ng đến, nàng không hề muốn đυ.ng đến nàng ta chỉ muốn an ủi nàng ta không khóc ngoan ngoãn uống thuốc thôi, không hề có ý định khác 

Duệ Dung lúc này mới lên tiếng "Có lẽ Hoàng hậu người đã mệt mỏi thần thϊếp xin phép cáo lui" nói rồi quay lưng ra hướng cửa mà đi, Trân Linh quát lớn "Ngươi đứng lại cho ta!", sau lại bước chân xuống giường vô lực bước đi loạng choạng đi tới trước mặt Duệ Dung "Sao ngươi có thể đi dễ dàng như vậy?"có bao nhiêu bức xúc nàng đều muốn phát tiết ra. Ánh mắt Duệ Dung thủy chung không để ý gương mặt kia, thần tình lạnh lùng lại tỏa ra, khoảng cách xa lạ này lại bộc phát "Thần thϊếp biết tội tự phạt cấm túc ba tháng, chép phạt ngàn lần kinh thư ngày mai sẽ có người đưa chép phạt tới cho Hoàng hậu!" nói dứt lời thì nhanh chóng bước ra, lướt qua Trân Linh lạng lùng bước đi không hề có ý dừng lại. Trân Linh lúc này mới nói vọng theo "Ta đã muốn thứ gì thì thứ đó sẽ thuộc về ta, kể cả ngươi!" , Duệ Dung lúc này bước tới gần cánh cửa thì dừng lại không quay đầu lại lạnh lùng nói "Đừng cố làm khó ta, nếu ta không thích thì cũng không có ai ép được ta, kể cả thánh nhân thần tiên đi nữa ta cũng không coi ra gì!" xong phất tay bước đi.