Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 12

Chương 12
Trên đường đi về Duệ Dung không hề đi về tẩm cung của mình mà đi đến lãnh cung, nàng đến cửa phòng mà cũng không gõ cửa trực tiếp mở cửa đi vào, tất nhiên cửa không hề khóa. Thiên Băng đang ngồi trên bàn đọc sách, tự nhiên có người xông vào cũng giật mình ngồi dậy nhưng thấy là Duệ Dung nàng cũng thả lỏng. Duệ Dung đóng cửa rồi khóa lại, chạy lại ôm Thiên Băng vào trong lòng, Thiên Băng một chốc cứng ngắt, rồi lại mềm nhũng tựa vào người đang ôm chặt mình kia. Cảm nhận hơi thở hỗn loạn từ từ đều đều lại kia, cả hai không nói gì chỉ ôm nhau im lặng lắng nghe tiếng thở nhịp đập của nhau. 

Sau một lát, Thiên Băng lên tiếng đánh vỡ bầu không khí này dù có chút luyến tiếc nhưng nàng vẫn muốn biết nguyên nhân gì khiến người này hoảng loạn như vậy, nàng đưa tay chạm vào gương mặt kia "Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ngươi lại hoảng loạn như vậy?" . Duệ Dung cầm lấy tay nàng áp lên mặt nàng, lắc đầu "Không có chuyện gì cả, chỉ là ta nhớ Băng nhi nên mới hoảng loạn vậy thôi" nở một nụ cười trấn an nàng. 

Hai người tách nhau ra, Duệ Dung đỡ nàng ngồi lên ghế rồi ngồi bên cạnh nàng nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp thanh cao như đóa thanh liên này luôn làm mình say đắm này bất giác nở nụ cười si ngốc. Thiên Băng bị nàng nhìn rồi nở nụ cười làm hai rạng mây hồng hiện lên trên má, nàng vội nghiêng mặt giấu đi. Duệ Dung nắm lấy tay nàng, nâng niu như trân bảo nói "Băng nhi, nếu một ngày nào đó chúng ta có được tự do, ta muốn dắt nàng theo, đưa nàng đến bình nguyên cưỡi ngựa, đi nam hải thả câu, tới Mạn Bắc ngắm cát vàng, tới Giang Nam xem sông núi cây hồ, thiên hạ rộng lớn đâu đâu cũng nắm tay nàng không buông, vậy nàng có nguyện ý theo ta không?" dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào nàng.

 Thiên Băng kinh ngạc trước một Duệ Dung như vậy, bao nhiêu tình ý nồng đậm nói ra hết lại nhìn vào đôi mắt nhu tình kia mà muốn luân hãm, nàng nở nụ cười sáng lạng bao nhiêu lạnh lùng ngày thường đều tan chảy "Tất nhiên, nếu Dung nhi muốn ta sẽ nguyện ý đi cùng nàng." Duệ Dung mừng rỡ ôm nàng vào lòng, một lần tổn thương lúc trước làm nàng thấy sợ khi yêu thêm ai nữa nhưng khi đến đây nhìn thấy con người này, nàng lại có thêm dũng khí, lại có ý nghĩ muốn bù đắp tất cả đau thương cho nàng, muốn cho nàng sống hạnh phúc mà không phải tranh đấu trong thâm cung này. Duệ Dung bất chợt nhớ chuyện lúc trước lòng lại chùn xuống "Băng nhi, có lẽ ba tháng nữa ta không thể qua gặp nàng, nàng phải giữ gìn biết không? Ta sẽ cố gắng sắp xếp mọi việc tốt nhất để bên cạnh nàng!".

 Thiên Băng ngẩng đầu lên như dò xét con người này, Duệ Dung cúi đầu xuống nhìn nàng nở nụ cười nói "Đêm nay, ta ở bên cạnh nàng được không?" . Thiên Băng sửng sốt trong lòng vui mừng nép vào lòng nàng nhẹ giọng như muỗi kêu "Ân" một tiếng không thể nhỏ hơn được nữa. Duệ Dung lúc này cười ra tiếng nói "Vậy giờ ta về tẩm cung một chút, tắm rửa xong ta chuẩn bị một ít điểm tâm qua đây, chờ ta!". Thiên Băng gật đầu, Duệ Dung lúc này mới đứng dậy li khai. 

Về tới tẩm cung, tắm rửa thay y phục nha hoàn xong mới phân phó Yến Vân để đồ ăn vào giỏ, rồi đem giấy mực theo, dặn dò nàng nếu có ai đến thì phải chạy đi báo cáo nàng ngay, căn dặn kĩ nàng mới đi đến lãnh cung, do trời đã tối nàng mặc y phục nha hoàn cũng không ai để ý đến nàng. Đến tới cửa phòng, bên trong đã nhóm nhem ngọn lửa hiện lên bóng người đang đọc sách trên cánh cửa, Duệ Dung gõ cửa vài cái lại im lặng không lên tiếng, bên trong truyền đến âm thanh lạnh lùng "Là ai?" , lúc này Duệ Dung cười khúc khích lại nén xuống làm đổi giọng thay vào tiếng lảnh lót khác hẳn với giọng trầm thấp hằng ngày "Nô tỳ là người của tẩm cung Cẩn phi đến đưa người ít đồ điểm tâm, mong người có thể mở cửa cho nô tỳ vào!" ,nhưng đáp lại vẫn là âm thanh lạnh lùng đan xen một ít mất mát khó nghe ra được "Ngươi để ở ngoài rồi rời đi, chút bổn cung tự mình ra lấy". 

Duệ Dung lúc này đặt giỏ đồ trước cửa, rồi lại nói "Vậy nô tỳ đặt ở trước cửa, nương nương mau mau lấy vào kẻo nguội, nô tỳ xin phép cáo lui!" , xong thì giả bộ tiếng bước chân đi xa rồi lại im lặng đứng trước cửa chờ người kia. Thiên Băng thấy bên ngoài tiếng bước chân nữa thì mới ra mở cửa, lại giật mình hoảng hồn, lắp bắp chỉ tay nói "Sao...ngươi...ngươi...lại...ở...đây?" . Thấy người kia bật cười ngả ngớn thì biết mình bị trêu, vội vàng đóng cửa lại nhưng Duệ Dung nhanh tay đè lại "Nàng tính bỏ mặc ta bên ngoài sao?" sau đó lại nhanh tay nhanh chân, xách giỏ đồ vào phòng nàng rồi đóng cửa khóa kỹ. Xong thì nhìn lại gương mặt người kia đã đen lại biết nàng tức giận thầm than không ổn, vội vàng đặt giỏ đồ ăn lên bàn, xong chạy lại hống "Ta xin lỗi, ta không cố ý làm nàng giận, ta chỉ muốn trêu cho nàng vui tí thôi mà! Nàng đừng giận ta nữa nha nha!" vừa nói vừa nắm tay làm nũng, làm Thiên Băng bao nhiêu lông tơ đều dựng đứng lên hết, lại nhìn con người đang làm nũng kia thiệt hết cách với nàng ấy.