Chương 31: Vẫn sẽ ở lại thôi
Ma Nghiêm đưa nàng vào bên trong một tảng băng rồi đưa đến một nơi gần Trường Lưu nhưng không ai có thể tìm thấy, ông đứng trước tảng băng và nói"Thiên Cốt hãy tạm nghỉ ngơi ở đây nhé, vài ngày nữa thôi" Ngồi lại đó một lúc lâu Ma Nghiêm mới trở về
Về đến Trường Lưu, Ma Nghiên chạy ngay đến phòng nhị, tam đệ của hắn. Lúc Bạch Tử Họa tỉnh dậy nhìn Sênh Tiêu Mặc đang nằm cạnh mình rồi nhìn Ma Nghiêm.
"Tiểu Cốt đâu?" Bạch Tử Họa hỏi
"Muội ấy có chút việc nên vài ngày nữa mới về"
"Đệ uống thuốc đi"
Hắn lắc đầu
"Không, khi nàng trở về đệ mới uống"
"Đệ đừng con nít như thế chứ. Lúc đệ khỏe lại muội ấy sẽ về"
"Phụ thân, phụ thân" Có tiếng người đang vội vã chạy vào phòng, là Bạch Hàn Phong.
Sau lưng Bạch Hàn Phong, là Thất Can"Người không sao chứ, phụ thân?"
"Ngươi thấy ta thế này có ổn không, tên bất hiếu"
________________________________
Đến nơi của Thiên Cốt
Nàng đang dần hồi phục lại, tất cả các vết thương không còn dấu vết, nàng sắp tĩnh lại rồi ư? Sớm hơn dự định của Ma Nghiêm.
Tim đã đập, nàng dùng sức phá tan tảng băng giá lạnh kia. Da nàng lại ngắt, máu cũng chảy khắp người, được tái sinh rồi! Nàng luôn muốn được tái sinh lần nữa, nàng muốn thoát khỏi kiếp người không ra người, yêu không ra yêu.
Nàng bị nhiễm bệnh do một loại thuốc gì đó, sao đó không hiểu sao sức mạnh lại tăng lên gấp bội, còn không bị thương nữa, nàng thừa biết nó là gì nên muốn tự sát.
Khi gặp được Bạch Tử Họa thì ý định đó cũng theo thời gian mà phai nhòa.
Nàng vương vai, các khớp kêu rợp rợp
"Trở về thôi, à còn phải đến một chỗ nữa chứ"
______________________________________
Dị Hủ Các
Nàng ngự kiếm bay đến, người canh gác nhận ra nàng nên mời vào trong.
"Lâu rồi không gặp muội, muội khỏe chứ?"
"Có" Nàng lạnh lùng quẳng một chữ
Hắn vốn đã biết tính nàng, nàng không thích vòng do tam quốc, cứ việc nói thẳng.
"Tên họ Bạch kia sao rồi?"
"Chàng ấy bị thương khá nặng"
"Thế muội đến tìm huynh giúp?"
"À không đâu, lâu quá không gặp nên thăm huynh thôi mà"
Nén lại đó 1 canh giờ sau đó bay thẳng về Trường Lưu. Đông Phương lưu luyến nhìn nàng dần biến mất trong tầm mắt hắn ta.
...
Về đến Trường Lưu, nơi đầu tiên nàng đến, chính là... chỗ phu quân nàng chứ còn đâu được nữa
"Sư đệ à, mau uống đi, muội ấy sẽ về nhanh thôi"
"Thế đợi đến ngày nàng về rồi đệ uống"
"Tìm tôi phải không?" Nàng cất giọng, từ từ bước vào cửa
Rồi hôn lên đôi môi đang lạnh của Tử Họa một nụ hôn ngắn, môi hắn dần ấm lên.
Nàng bưng chén thuốc Ma Nghiêm đang cầm.
Thế là xong, chén thuốc đã không còn một giọt nước. Lúc bưng chén thuốc ra ngoài thì ... đầu nàng bắt đầu đau, tầm nhìn trở nên huyền ảo, chén thuốc rơi xuống sàn và vỡ.
Hai người kia chạy ra
"Chuyện gì vậy, Tiểu Cốt?"
"Thϊếp, không sao, chỉ trượt tay rơi thôi"
Nàng hạ người rồi dọn dẹp đống miễn đó
-Thật kì lạ, tại sao vậy chứ?
Tối đến nàng nằm trong lòng của Bạch Tử Họa và hỏi
"Tử Họa, nếu thϊếp là ma thì sao?"
"Ta sẽ không bỏ nàng đâu?"
Nàng đưa người lên hôn hắn ta, nụ hôn triền miên khiến hắn phải ngây người, thường ngày nàng đâu thân mật như thế.
Hắn cởi thắt lưng nàng ra, rồi đảo ngược lại, nàng ở dưới, hắn bên trên
Nàng lại xoay trở lại, rồi nằm sang bên khác, không nằm trên cơ thể của hắn nữa.
Bạch Tử Họa ôm lấy nàng
Tình trạng đó cứ kéo dài cho đến sáng, hôm nay Ma Nghiêm đích thân đến Tuyệt Tình điện để cùng Bạch Tử Họa lên đại điện.
Tiếng gõ cửa vang lên
Ma Nghiêm đẩy cửa vào
"Nhị đệ"
"Đệ không lên đại điện"
"Tại sao?"
Bạch Tử Họa không trả lời
"Thiên Cốt từ sáng sớm đã đi cùng nhóm đệ tử mới rồi, đệ không muốn đi à?"
"Đệ không muốn đi"
"Nghe nói có đi chung với tam đệ nữa đó, lo mà giữ đi"
😲😲😲
"Sao huynh không nói sớm?" Bạch Tử Họa phất tay áo lập tức y phục giản dị, tóc chỉnh tề xuất hiện trên người hắn, sau đó hắn bay ngự kiếm vọt đi.
Ma Nghiêm lắc đầu rồi cưới
Đáng ghét, đi mà không gọi, nàng tôi đời với ta!
(Còn tiếp)