[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 34

Chương 32: Lần đầu gặp mặt
Băng qua một con sông lớn, Bạch Tử Họa nhìn thấy đám Sênh Tiêu Mặc bên dưới, hắn đáp xuống. Đám đệ tử mới ngây người, vội vã hành lễ.

"Không cần thi lễ, ở đây ta không phải là tôn thượng"

Nhìn ngang nhìn dọc không thấy nàng, hắn bắt đầu đi tìm, Sênh Tiêu Mặc cảm thấy kì lạ nên hỏi

"Huynh sao vậy? Đang tìm gì à?" Giọng nói nho nhã phát ra

Bạch Tử Hoa không đáp

"Sư huynh đừng vào đó!" Sênh Tiêu Mặc hô to

Bạch Tử Họa mở cửa của một căn phòng gần đó

"Á......." Thiên Cốt hét lên

Và... một cái tát thật mạnh vào mặt hắn

"Ta, ta xin lỗi" Hắn vội đóng cửa lại

Tắm xong nàng bước ra

"Cho chừa"

"Nàng mạnh tay quá rồi đó"

Sênh Tiêu Mặc và đám đệ tử đang cười tủm tỉm ở đó.

Đến trời nhã nhem chiều, họ dựng lều ở một nơi vắng vẻ, màn đêm bắt đầu kéo tới, sắc trời cũng đã tối dần, khi mọi người đã vào lều ngủ, bỗng có tiếng sói ru, rồi một tiếng nổ ầm vang lên, chuyện gì đang xảy ra!

Lúc bước ra đã thấy xung quanh bị những con sói may phục, bọn nó hơn chục con, mấy con đó nhìn chung rất khỏe mạnh, nói ra thì có thể gϊếŧ được một lượt vài ba người phàm hay tiểu tiên gì đó.

Bọn chúng có chủ đàn, nó có thể đứng như con người, gã mình người đầu sói. Mỗi năm gã sẽ đến khu rừng này để xem xét nhưng chẵng có ai, hôm nay thật khác thường, bọn họ lại không hề nghe và biết tin tức gì về tên dị nhân kia.

Nhưng có một điều thật kì lạ, hắn ta nhìn mạnh như vậy, sao không vào làng để ăn thịt mà lại bắt người tại nơi đây, thật khó hiểu mà.

"Những con mồi này..." Hắn dừng mắt lại ở Sênh Tiêu Mặc rồi chỉ hắn

"Ê nhóc, lại đây"

"Ngươi... ngươi chán sống rồi sao mà dám gọi ta bằng nhóc hả?"

Tiêu Mặc dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, hắn đáp lại bằng đôi mắt sát thủ của mình, sóng lưng y cũng cảm thấy lạnh ngắt

"Ta hiện tại đã hơn 3000 tuổi, các ngươi tính xem ta hơn các ngươi bao nhiêu?" Ông bình thản nói, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.

(Tua nhanh xíu)

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới mà đã được mười mấy năm kể từ ngày gặp tên bán nhân (một nửa giống người ) kia. Thất Can đã trở về hiện đại. Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt cũng có thêm một tiểu nha đầu, Bạch Hàn Phong thì có một tiểu muội, tên là

Bạch Tịnh Nhi

Bạch trong trắng, Tịnh trong lặng, Nhi trong nhỏ

Cũng được coi như một đồ vật nhỏ có màu bạch, được đặt ở một vị trí yên tĩnh, tĩnh lặng nào đó.

Tịnh Nhi nay đã được 16 tuổi, ca ca Bạch Hàn Phong rất yêu thương và là người đầu tiên đứng ra bênh vực cho cô mỗi khi cô bị phạt.

Cậu luôn nuông chìu đứa tiểu muội nghịch ngợm này, nhưng đó chỉ là lúc còn nhỏ, hiện tại cô chỉ vui tính thôi :))).

Nhiều người đàn ông phải chảy máu mũi mỗi khi cô cười, đôi môi màu đo đỏ bên trong rồi dần nhạt từ phía bên ngoài, sóng mũi cao, đôi mắt huyền ảo mà hoang độc một màu đen nhánh. Cô là người có tính cách lai cha với mẹ và cả thúc thúc cô nữa (Sênh Tiêu Mặc).

Mọi ngày thì phá pháp, rong chơi khắp nơi, lúc đối diện với nhiều người thì nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng không làm người ta thấy khó chịu.

(Quay lại thực tế nào)

Bạch Tử Họa đang đọc sách trong thư phòng thì Thiên Cốt bước vào.

Nàng chạy ngay vào lòng của hắn làm nũng

"Sư phụ, chàng cùng thϊếp về hiện đại nhé sư phụ, năn nỉ chàng đó" Nàng cọ cọ mặt vào ngực hắn.

"Được ta sẽ đi cùng nàng" Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của nàng.

(Sao dễ dãi quá vậy tôn thượng? Ha ha bị nàng bỏ thuốc gì rồi à? :)))))))))))) )

Thế là cả 2 cùng bước qua lỗ hỏng thời gian.

Căn nhà phát ra tiếng động từ trong bếp, hình như đang nấu gì thì phải, hương thơm bay tỏa ra ngoài.

Bạch Tử Họa hóa lại bộ dạng lúc ở hiện đại. Gương mặt không thay đổi, chỉ có tóc được cắt ngắn gọn gàng pha ít màu xanh tựa biển hòa lẫn với màu đen huyền bí.

Hắn khoác lên 1 chiếc áo sơ mi màu bạch, quần dài màu đen, nhìn bao quát thì rất lịch sự và... rất đẹp traiiiiiii!

Nàng cùng hắn bước vào nhà bếp, bên trong là một người con trai tầm 24, 25 tuổi, người đó xoay người lại.

Nhìn thấy Thiên Cốt thì vui vẻ đến ôm nàng vào lòng, ngay cả tên Bạch Tử Họa cũng chẳng biết gì mà ghen bờ ghen bụi.

Nàng ra sức vổ vổ lưng người đó, ho vài cái, anh ta ôm chặt nên làm nàng sắp nghẹt thở.

Người đó dần thả lỏng và buông nàng ra.

Anh ta nhìn nàng bằng đôi mắt xanh như bầu trời của mình, máu tóc được nhuộm màu hạt dẻ, sóng mũi cao, đôi môi có chút sức sống.

Cách ăn mặc giản dị, áo sơ mi không gày nút lộ ra cơ thể chuẩn 6 múi của anh, làn da có chút ngâm như màu của những ly cà phê sữa, bờ vai rộng như muốn che chở những người anh yêu thương.

Nếu nói ra anh cũng đâu kém gì Bạch Tử Họa nhà ta, nhưng anh không đẹp bằng hắn.

"Dạo này không gặp em yêu, chắc gầy đi rồi đúng không? Mà người đứng cạnh em là ai?" Anh ta nói

Cái gì? Em yêu? Còn hắn thì sao?

"Người thương của em, tên..." Chưa kịp dứt lời đã có một giọng nói lạnh lùng hòa vào một thùng giấm chua lên men

"Tôi tên Bạch Tử Họa" Hắn dùng ánh mắt sắc lẻm để nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt

Nàng dở khóc dở cười trong lòng, thì ra tảng băng này cũng biết ghen

"Tôi là Hoa Nhật Minh... em gái, em cho anh ta ăn hành sao mà mặt đỏ như muốn nổ vậy? Núi lửa sắp trào rồi"

Hoa Nhật Minh: 1 cánh hoa được ánh dương mặt trời chiếu sáng

Khoan đã Hoa Nhật Minh, kêu nàng bằng em gái, haizz hên quá không thêm người giành nàng

"Sao bên dưới ồn ào quá vậy?" Một ông lão tầm 70 tuổi bước xuống, ông ấy còn rất khỏe đi không chóng gậy.

Mái tóc thề màu trắng của ông được xõa ra, bộ trang phục ngủ, bên cạnh lại có thêm một chàng trai mặc đồ chỉnh tề, áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo đen, có cả cà vạt, quần dài màu đen.

Cậu ta đứng phía sau ông, 2 tay chắp lại để giữa bụng.

"Bố, ông xuống đây làm gì? Cha lớn tuổi rồi phải tịnh dưỡng cho tốt kẻo ngã bệnh thì khổ" Hoa Nhật Minh nói

"2 người ồn ào như thế bảo bố ngủ thế nào đây?" Ông từ từ bước xuống

Lão nhìn Bạch Tử Họa khẽ thở dài, vổ vai hắn. Lâu rồi không gặp, hắn vẫn không hề thay đổi chút nào.

"Thầy..." Bạch Tử Họa khẽ gọi

"Mà thôi, trời cũng tối rồi, chúng ta ăn thôi" Ông quay mặt rồi đến bàn ăn.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hoa Thiên Cốt bước ra và mở cửa. Một người phụ nữ khá cao, có độ tuổi tầm 40, đang khoác lên mình một bộ đồ rất sang trọng. Mái tóc ngắn, màu đen huyền, đôi mắt sâu và xa xôi. Vốn vẻ bề ngoài sang trọng như vậy đã nói lên tính cách của bà.

Bà ấy tên Chu Lam Như

Bên cạnh bà còn có một cậu nhóc tầm 18 tuổi, năm nay cậu lớp 12. Trong lớp cậu luôn giành được nhiều giải thưởng khác nhau như là giải nhất hội đánh cờ vua, giải 3 hội thi vẽ, giải 2 hội thi nhảy,...

Cậu ta có một cơ thể của chàng thư sinh, vẽ đẹp nho nhã mà hòa đồng, cậu có nước da khá trắng, gương mặt tuấn tú, đôi mắt to đen huyền, tóc có chút ngã màu nâu.

Tên cậu cũng hay không kém bà

Cậu tên là Nguyệt Thiên Vũ

Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu rồi mời họ vào.

Nguyệt Thiên Vũ đôi mắt đưa tình nhìn Hoa Thiên Cốt, Bạch Tử Họa sao lại không nhận ra, chỉ là hắn đang giả vờ không thấy thôi!

Thật ra, cậu nhóc này cũng yêu thích nàng lắm chứ, từ bé đã chơi thân với này, vài lần còn ngủ tạm lại nhà nàng.

Kết thúc bữa ăn khoảng 3 canh giờ sau bà Chu trở về, trước khi đi, bà gửi cậu ta lại 2 năm để nàng dạy bảo, khi từ biệt con trai của mình, sao bà không buồn, không đau lòng chứ!

Thoáng chớp mắt 1ngày đã trôi qua, ánh nắng ban mai tỏa sáng, những cây bông nhài nở rộ tỏa ra như đang đón nhận ánh dương của bình minh.

Hoa Thiên Cốt cùng Bạch Tử Họa, còn có cả... cậu nhóc kia theo nữa trở về cổ đại.

Nguyệt Thiên Vũ đưa mắt trầm trồ nhìn ngắm xung quanh.

Không ngờ thế giới ngược thời gian là có thật!

"A đúng rồi, anh trai này lần đầu gặp xin phép hỏi anh trai tên gì?" Nguyệt Thiên Vũ nhìn sang Bạch Tử Họa hỏi

"Bạch Tử Họa"

Hắn không nóng không lạnh trả lời, gương mặt vẫn giữ phong thái như lúc trước.

Thì ra là Bạch Tử Họa, tên hay!

(Còn tiếp)

(Xin lỗi các bạn, do vào học nên mình ít viết truyện, mong các bạn rộng lượng bỏ qua. Do lúc trước đầu óc quá hạn hẹp nên mình định kết thúc sớm, nhưng tự nhiên đầu nảy sinh ý tưởng nên viết tiếp! Mong các bạn vẫn ủng hộ! 《I love you tym tym!:)))》)