[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 32

Chương 30: Đại chiến với môn phái bí ẩn
Ngày mai cũng đã đến, hôm nay bầu trời âm u kỳ lạ dường như báo hiệu điều gì đó không may xảy ra, cây cối, muôn vạn vật đang nói chuyện với nhau, tạo ra tiếng gió lạnh.

Một người nam nhân kì dị cùng với một đoàn người tiến vào Trường Lưu, gương mặt gã cằm đầu không chút gì gọi là thiện ý, trên mặt tú tài của gã bị phá hỏng vì 4 vết sẹo từ kiếm gây ra.

Tất cả đệ tử, sư tôn của Trường Lưu đều có mặt đông đủ chỉ trừ 4 người thôi, là Bạch Tử Họa, nương tử của hắn Hoa Thiên Cốt, với hai thằng ranh kia nữa, bỗng Ma Nghiêm tiến đến một bước ngắn rồi hỏi

"Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Tiếng người vang lên, gã trả lời

"Ta là Lôi Sát Ma, còn chuyện ta đến đây thì... để chiếm lấy Trường Lưu của các ngươi và trả mối thù khi xưa" Giọng gã ma mị, làm người ta phải lạnh toác cả người.

"Ngươi có khả năng?"

Gã Sát Ma kia ra hiệu cho đám người bên dưới tiến đánh, hai bên giao nhau, tiếng dao, tiếng kiếm, tiếng thương cùng nhau quyết chiến một trận, Sát Thiên Mạch vừa đặt chân đến Trường Lưu đã nghe náo nhiệt nên đến xem thử, rồi tiện tay cùng thi võ luyện kiếm với ác bá kia.

Sát Thiên Mạch bị đánh bại bằng 5 chiêu của gã ta, sau đó ngất đi.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, đang nằm trên người Bạch Tử Họa say giấc ngủ thì tĩnh dậy.

"Tử Họa, chàng có nghe thấy tiếng gì không?"

Bạch Tử Họa đưa mắt nhìn xuống nàng khẽ cười rồi nói

"Có, nhưng kế nó đi"

Nàng nắm tay thành thành quyền đắm nhẹ liên tục vào ngực hắn

"Đáng ghét, thϊếp không chơi với chàng nữa"

"Thôi mà, đừng ghét vi sư chứ"

Hắn đành phải đồng ý, lúc cải nhau nàng thắng, làm nũng cũng thắng, đấu kiếm cũng thắng, hắn luôn luôn thắng người khác nhưng duy chỉ thua với nàng.

Hai người thay y phục xong liền bay xuống xem chuyện gì đang xảy ra.

Máu đã nhuốm khắp nơi trước đại điện, Sát Thiên Mạch và đám Ma Nghiêm quay sang nhìn về phía hai người họ.

Bạch Tử Họa bước đến hỏi

"Có chuyện gì thế? Sư huynh"

Ma Nghiêm run người, giọng thì khàn khàn như thể không nói nổi

"Bọn bọn chúng đến để chiếm lấy Trường Trường Lưu..." Ma Nghiêm ôm ngực, đôi môi ông ta có một vệt máu nhỏ

Bạch Tử Họa khẽ nhíu mài

Mối thù đó là của ai, là ai, ai gây ra, mối thù đó sâu đậm như thế nào?

Nàng chạy đến gần Tử Họa, lây hắn

"Ô, cô gái này xinh đẹp đó, nàng sẽ làm nương tử ta chứ?" Lôi Sát Ma cất giọng

Bạch Tử Họa nghe thấy thì phản lời lại liền

"Câm miệng!, nàng là nương tử của ta, không cho ngươi đọng chạm đến nàng!"

Gã Sát Ma cười như điên chỉ kiếm về phía Bạch Tử Họa

"Không lèm bèm nữa, xuất chiêu"

Gã ta đánh chiêu nào Tử Họa thủ lại chiêu đó, sơ ý để gã có cơ hội tước rơi thanh kiếm đang cầm trong tay, sau đó chém vài nhát lên người hắn, kiếm của gã cũng giống kiếm của nàng, có thể gây sát thương cho Bạch Tử Họa.

Rồi gã gạt chân Bạch Tử Họa ra định đá vào phần hạ bộ như không ngờ 4 thanh kiếm tiến thẳng đến gã, khiến gã phải nhào lộn một vòng về phía sau.

"Chàng không sao chứ?" Nàng lạnh lùng hỏi

"Ta không sao, cảm ơn nàng"

"Bị thương thế mà còn nói không sao?"

Đẩy Bạch Tử Họa ra xong nàng bắt đầu chiến đấu với Lôi Sát Ma.

Bốn thanh kiếm của nàng tiến thẳng về phía gã, gã né tránh một cách rất nhanh, chớp mắt đã đứng sau lưng nàng, gã đánh một chưởng vào nàng, nhưng cơ thể nàng lại hóa thành mây, khiến gã không thể nào chạm được.

Không còn cách nào khác gã ta dùng đinh đóc cọc đăm thẳng vào tim nàng, máu bắt đầu tuôn trào.

"Sao lại như vậy, muội ấy bất tử mà" Sênh Tiêu Mặc nói

Bỗng Ma Nghiêm tiến lên gọi

"Nhị đệ, tam đệ"

2 người họ xoay người lại, Ma Nghiêm nhanh tay ấn nguyệt ngủ cho họ.

"Sư bá, sao người lại làm như vậy?" Thanh La cất giọng, tại sao lại như thế

"Không nên cho hai người họ xem cảnh này" Ma Nghiêm nói, bên trong chất giọng nghiêm nghị đó là sự lo lắng đang len lỏi, trốn tránh

Nàng quay sang mĩm cười với bọn họ rồi lại chiến đấu. Đối thủ của nàng lại dùng chiêu đó, từng chiếc đinh xuyên qua tim nàng. Nàng khụy chân xuống đất, ôm ngực bàn tay đã bám đầy máu tươi.

"Thanh kiếm này... để ta tiển nó lên đường!" Nói xong Lôi Sát Ma bẻ gảy một thanh kiếm trong số kiếm của nàng.

"Ngươi, ngươi có biết nó quan trọng với ta thế nào không?, mau chịu chết đi!" Nàng tấn công như điên lao về phía tên ác bá các chiêu thức nàng đánh quả là tuyệt diệu trong nháy mắt gã đã bị hạ gục.

"Đọng ai thì đọng chứ đừng đọng đến kiếm của ta!" Nàng đăm gã hết nhát này đến nhát khác.

Gã ngã người xuống đất, hơi thở đang hấp hối, gã cố gượng dậy, trên tay xuất hiện một tia sáng màu đen, tía sáng ấy bay thẳng lên trời, sau đó tạo ra một hố đen hủy nhân (gϊếŧ người, tức ai vào đó sẽ chết).

"Đó là cấm thuật của ma phái bọn ta, các ngươi không diệt được nó đâu" Nói xong gã và bọn ma đầu bị hút lên hố đen và biến mất mãi mãi.

"Không còn cách nào để đóng nó lại sao? Thiên Cốt" Ma Nghiêm hỏi

"Cách thì có nhưng... phải hy sinh mạng người" Thiên Cốt đáp lời bằng chất giọng trong trẻo, lạnh lùng

"Hả?"

"Tôi sẽ cứu mọi người và muôn dân bá tánh" Nàng nắm chặc thanh kiếm đang cầm trong tay

"Muội định làm gì?"

Nàng không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói đến chuyện khác

"Muội không sao đâu, sẽ quay về thôi, chỉ 1 hồn là đủ rồi" Nàng dùng kiếm chém rất nhiều nhát lên người mình rồi bay thẳng lên trời, mặc cho Ma Nghiêm và mọi người ngăn cản.

Bỗng một tiếng nổ vang lên, hố đen dần dần biến mất, chỉ còn bóng người áo trắng đang chậm rãi rơi xuống. Ma Nghiêm đỡ lấy nàng từ bên dưới.

"Tại sao phải làm vậy?" Ma Nghiêm hỏi

"Chuyện muội làm đều vì chúng sinh thiên hạ"

"Đồ ngốc, nếu không có muội thì bắt Tử Họa sống tiếp thế nào đây?"

"Muội sẽ dùng hồn của mình ở bên chàng ấy"

Lúc sau nàng mỉm cười, rồi nhắm mắt.

(Còn tiếp)