[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 31

Chương 29: Thế lực bóng tối xuất hiện
Ngày mai cũng đã đến, bình minh trên Tuyệt Tình điện thật đẹp, nhữg tia sáng đua nhau len lỏi chui vào khe cửa, những chú chim hót ríu rít, bên trong điện Thiên Cốt đang nghiên cứu về những loại sách về thảo cổ, khoa học,... còn Bạch Tử Họa phải lên đại điện sớm vì có cuộc hợp quan trọng.

Có tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang, rồi có tiếng gõ cửa vang lên

"Chị Cốt, em vào được không?" giọng nói thân quen đó vọng vào trong

"Ừ" Âm điệu lạnh lùng được phát ra

Thất Can đẩy cửa vào

Cậu kinh ngạc khi nhìn thấy nàng mặc y phục cổ đại, nó tôn vinh lên sự diệu dàng, kiều diễm của nàng.

"Cậu ra ngoài trước đi"

"Để làm gì?"

"Cậu đến đây không phải nhờ tôi dạy thêm sao?"

"Hè hè, nói một lát là vấn đề chính phân tán đi đâu hết rồi"

Thất Can gảy gảy đầu, cười hè hè. Cậu ta nhất quyết không đi, quyết phải đợi nàng làm việc xong rồi cùng đi. Nàng chịu thua hắn luôn rồi, đành phải gát đống sách ra một bên, dạy cho cậu học sinh này thôi.

Thời gian dần trôi qua, tầm vài ngày sau đó, Trường Lưu bàn tán càng nhiều hơn về việc Thiên Cốt ngày một thân thiết với thằng nhóc ranh kia. Máu ghen của Bạch Tử Họa đã gần không kìm được nữa rồi. Nếu nói hắn ghen thì cũng đúng, nếu nói lo lắng thì cũng không khác gì.

Tháng nay Bạch Tử Họa lau vào đống sổ sách mà ít ở bên nàng, và đây cũng là thời cơ thằng ranh kia, Sênh Tiêu Mặc và mấy người nam kia nữa.

Thiên Cốt lúc trước không hiểu sao mà lại thích Ma Nghiêm, lúc còn ở hiện đại, nàng có chút thích ông khó tính đó, rồi dần dần tình cảm đó cũng tan biến.

Thứ tình cảm đó là gì nhỉ? Ái chăng? Hận? Thương? Nhớ? Đúng là tình cảm thật khó nói

Thứ mà người ta luôn muốn níu lại hoặc buông tay, nhưng một khi đã say đắm vào nó thì sẽ không ai tìm được đường về, không cần biết như thế nào, dẩu có ra sao thì tất cả, tất cả mọi chuyện đều là tạo hóa của nó, nói có yêu thì chắc chắn ít trong đời sẽ có hận. Chắc là vậy rồi!

Nếu một ngày người mà nàng ấy thương, ái, không phải là Bạch Tử Họa nữa thì sao? Hắn có hận nàng không? Có nhớ nàng không? Hay sẽ sống không bằng chết như lần nàng mãi mãi rời xa hắn?

Trước giờ Sát Thiên Mạch và Đông Phương không có cơ hội gặp Thất Can, nếu có gặp, Sát Thiên Mạch sẽ phân thây nhóc Thất Can ra rồi quẳn vào Man Hoang.

Còn Đông Phương Út Khanh thì..., sau khi Sát Thiên Mạch phân thây cậu ta ra thì sẽ đun cậu cho đến khi nó tan thành chất lỏng thì thôi.

Chỉ nói họ bằng một từ thôi ác.

Ừ, ác dã man

À, còn nhớ lần đại tiệc gì gì đó ở Trường Lưu, Thiên tôn giả vờ mời Bạch Tử Họa và Thiên Cốt uống rượu, nhưng mỗi ly đều hất ra sau.

Hai người gần như đã say, mặt ửng hồng hai bên má. Khi tĩnh lại đã nhìn thấy mình ngủ chung với nhau, Bạch Tử Họa đang ôm lấy nàng. Lúc Ma Nghiêm đi ngang qua cứ nghĩ là nhìn nhầm nhưng lúc nhìn lại thì ông ta như chết đi sống lại, cảnh tượng đó đập vào mắt hắn ta.

Đây là cách thân mật gì vậy? Nó ở giới hạn sư đồ sao? Thật không tin nổi!

"Sư huynh, không phải như huynh nghĩ đâu"

"Xin lỗi, ta làm phiền rồi" Ma Nghiêm ngự kiếm bay đi

Nàng tĩnh dậy, nhìn thấy mình đang trong vòng tay ấm áp của hắn thì hoảng hốt, sao lại có thể?

Thiên Cốt bật dậy

"Chuyện, chuyện này... y phục của người, sư phụ"

"Ta không biết"

Quay về với hiện tại

Thiên Cốt lại tiếp tục nghiên cứu, rồi một thân hình cao to đẩy cửa bước vào, sau đó giọng điệu ngọt lịm nhưng lạnh lùng lãm đạm phát ra

"Làm bài tập chưa?" Bạch Tử Họa hỏi

Nàng không nói gì mà gật đầu, tâm trạng không được vui cho lắm

"Nàng sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"

"Không"

Và ở một nơi khác cách Trường Lưu khá xa, tại đó có một ngôi nhà

"Bá tước, tất cả đã sẵn sàng"

"Tốt tốt lắm, thế giới này sẽ là của ta!" Hắn cười như điên, tà khí khắp người

"Đi thôi"

(Còn tiếp)