Chương 28: Thất Can tăng kỹ năng bóng rổ
Đến tối, do sợ con gì gì đó... nên Thất Can không về, cậu lưu lại Tiêu Hồn điện, cậu và Sênh Tiêu Mặc như cây và nước, cùng nhau làm ầm ĩ vang vọng khắp Trường Lưu, Ma Nghiêm đang tức soi máu lên vì làm sổ sách không được, Bạch Tử Họa thì bình thường thôi, chỉ là hắn không thích ồn ào ầm ĩ.Suốt đêm khuya, họ quấy nhĩu mọi người, ngay cả Thanh La và Hỏa Tịch cũng hùa theo, đến sáng họ ngủ. Bây giờ là đến phiên Trường Lưu quấy phá họ, Sênh Tiêu Mặc ngủ như trời trồng mà không biết chuyện gì, còn Thất Can thì vệ sinh cá nhân xong là chạy sang Tuyệt Tình điện.
Cậu gõ cửa phòng, nàng mở cửa ra, rồi mỉm cười, trên đôi môi đỏ mộng của nàng xuất hiện nhẹ một đường cong, lúc ẩn lúc hiện.
"Chị vẫn mặc đồ đồng phục sao?"
"Thấy rồi còn hỏi? Cậu muốn nói gì?"
Nói nói một chút, cũng lòi ra là cậu muốn học thêm kỹ năng bóng rổ từ nàng. Nàng lạnh lùng gật đầu rồi bước ra ngoài, Bạch Tử Họa và Bạch Hàn Phong sáng sớm đã đi đâu rồi, giao lại tất cả công việc cho Ma Nghiêm, ông sắp điên đầu về đóng giấy đó rồi đây, nhưng chắc có Lạc Thập Nhất phụ ông một tay khắc sẽ không sao.
Nàng đưa hắn ra một mảnh đất rộng lớn, nơi chỉ có cỏ xanh và một cột bóng rổ đứng sừng sửng ngay giữa. Nàng thảy mẫu cho hắn vài tư thế khó, như là quay lưng về sau về ném bóng, té ngã, ngồi. Cậu ta cũng giỏi đấy, chỉ nhìn bằng mắt thôi mà lần đầu đã làm được, nhưng mà bóng rơi ra khỏi rổ không biết bao nhiêu lần.
Buổi huấn luyện kết thúc, mồ hôi Thất Can nhễ nhạy rơi xuống, làm ướt hết áo cậu ta, nàng đưa cho hắn một bộ đồ mà mình đã chuẩn bị từ trước cho cậu. Nàng biết rằng cậu chắc chắn sẽ đến, vì tính tò mò đó.
Chỉ trong 1 ngày mà cả Trường Lưu bàn tán xôn xao về việc nam nhân kì lạ, và nàng đã dạy cho hắn gì gì đó. Chuyện này cũng đến tai tam tôn, người kia không lấy gì làm lạ, còn Sênh Tiêu Mặc và Bạch Tử Họa thì bị thằng ranh kia cho ăn dấm chua cộng với mù tạc.
Ngày hôm sau
Thiên Cốt cùng Thất Can đi đến nơi mà họ đã đến từ ngày hôm trước, Bạch Tử Họa luồn luồn theo sau không cho họ phát hiện được.
Thật đáng xấu hổ! Thượng tiên như hắn cũng có ngày như kẻ trộm thế này sao?
Bạch Hàn Phong cũng từ phía sau dọa hắn tí nữa là tim bay ra ngoài rồi, Bạch Tử Họa xưa nay tiên đoán chuẩn xác mà không đoán được con mình đang ở phía sau, thật là hết nói nổi, chắc tại ghen quá nên lơ là cảnh giác.
Bạch Hàn Phong giả bộ mít ướt ôm lấy phụ thân của mình
"Mẫu thân không quan tâm con nữa rồi"
"Ta hiểu mà, phụ thân cũng giống con thôi"
Từ nãy đến giờ chỉ lo ôm nhau mà không cảm nhận được có người đang đứng trước mặt.
"Hai người đang làm gì vậy?" Thiên Cốt hỏi
"Hoa Thiên Cốt!" Bạch Tử Họa hô lớn
Nàng mỉm cười nhìn hắn
"Dạ"
"Hì hì, nàng ăn gì không, để ta nấu cho" Bạch Tử Họa nói
Ôi trời ơi, sao cứ mỗi lần nhìn thấy nàng cười là tim gan ruột già ruột non đều xáo trộn hết lên thế này
"Thầy thay đổi một gốc tám mươi độ luôn"
Bạch Tử Họa nhìn hắn bằng đôi mắt sát thủ như muốn nói là * Ngươi hãy đợi đấy *
Nàng trầm tư một lát rồi nói
"Không cần đâu"
"À vậy hả, thế ta ta về trước đây" Bạch Tử Họa kéo Hàn Phong rời khỏi đó
Rồi Thất Can lấy trong balo ra hai chai rồng đỏ rồi thảy lại cho nàng
"Chị uống đi"
Nàng bắt lấy rồi mỉm cười
"Cảm ơn cậu"
"Ôi trời ơi, chị ấy cảm ơn mình kìa, thật sung sướиɠ"
Khoảng 30 phút sau, cậu ta và nàng trở về. Đang đi giữa sân của Trường Lưu thì Sênh Tiêu Mặc vổ mạnh vào lưng Thất Can, làm cậu sặc nước.
"Ta mạnh tay quá xin lỗi, ngươi có sao không, máu khắp người rồi kìa"
"Tiêu Mặc ca"
"Dạ, có gì không Cốt Cốt yêu dấu" Hắn lộ rõ gương mặt mê gái lúc nàng gọi rồi
"Đó không phải máu"
Giải thích một hồi, Sênh Tiêu Mặc cười cười gật đầu.
Nàng tạm biệt hai người họ và bay thẳng về phía Tuyệt Tình điện.
Bây giờ trời cũng dần tà, những tia nắng bắt đầu dễ chịu hơn nhiều so với ban trưa. Nàng vừa bước vào phòng thì đã có người ngội đợi sẵn, chắc cũng biết ai rồi.
Nàng bước đến ngồi cạnh Bạch Tử Họa, hắn nhìn nàng rồi hỏi
"Tiểu Cốt, nàng có yêu ta không?" Hắn dùng chất giọng lo lắng để hỏi
"Sư phụ, thϊếp yêu chàng nhất, yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời"
Hắn dùng tay, nâng cằm nàng lên rồi hôn lên đôi môi xinh xắn của nàng. Nụ hôn người càng mảnh liệt, hắn giữ chặt nàng trên giường và cứ thế bắt đầu làm càng, từng lớp y phục trắng rơi xuống, nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng cũng vô dụng, nàng sao có thể cự quậy được lâu dưới cơ thể rắn chắn của hắn được chứ.
Nàng cảm nhận được phần hạ bộ của hắn cưng cứng, nong nóng. Lo suy nghĩ mà không hay biết bàn tay xấu xa của hắn đang xoa nắn ngực mình.
"Á..." Nàng hét lên
"Chàng làm gì vậy hả? Nặng nặng"
Hắn ôm chặc lấy nàng, nhưng miệng thì vẫn không buông tha đỉnh hồng của nàng, kiểu như em bé 3 tuổi vậy.
Cuối cùng hắn cũng buông tha cho nàng, y phục khoác lên, nàng định bước ra ngoài thì có một vòng tay ngăn lại
"Trời cũng đã tối rồi nàng định đi đâu, hãy ngủ với vi sư đi"
Nàng đồng ý
(Còn tiếp)