[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 29

Chương 29: Cuộc gặp gỡ ( p2 )
"Chịu về rồi sao?" Bạch Tử Họa cất giọng

Nàng không nói gì, chỉ biết cười trừ, hắn chạy rất nhanh rất nhanh thoáng chốc hắn đã ôm nàng, hắn hạ thấp người để đầu của mình ngăn vai nàng.

"Tiểu Cốt" Bạch Tử Họa nói

"Thϊếp nghe"

"Ta nhớ nàng lắm, tại sao nàng lại đi lâu như

Phu thê xa nhau lâu như thế không nhớ mới là chuyện lạ

"Tử Họa, vì thϊếp có nhiều việc quá cho nên mới về trể như vậy"

"Ô.... thì ra chị có chồng rồi, có chồng sớm quá luôn" Thất Can từ lỗ hỏng lú đầu ra

Rồi Bạch Hàn Phong từ trong bước ra, hắn bất ngờ khi nhìn thấy người mà cậu ta luôn mong mỏi bấy lâu nay

"Mẫu thân!"

"Uuuu..... ghê ghê"

Hàn Phong chạy đến nở nụ cười với nàng

"Mẫu thân, người đó là ai thế ạ?"

"Là bằng hữu thôi"

"Hello, rất vui được gặp cậu"

Nàng dùng chân đá cậu ta văng ra khỏi cái lỗ hỏng đó, cậu ấy nhân lúc túm lấy bắp chân của nàng, cậu ngã xuống đất, nhìn từ dưới lên

"Màu trắng"

"Ui cha cha, hôm nay đông vui quá ta" Sênh Tiêu Mặc bước ra phe phẩy chiếc quạt đang cầm trên tay

"Ngươi đang xem gì vậy cho ta xem với" Sênh Tiêu Mặc nói

"Con cũng muốn xem nữa" Bạch Hàn Phong nói

"Trời ơi, tên ngốc, biếи ŧɦái!"

Bộp

"Ôi trời ơi, đúng là cú đá của mỹ nhân có khác, đã quá, chị đá em nữa đi"

Họ lo đùa giỡn mà không để ý sức mặt của Bạch Tử Họa đang dần tối sầm lại

"Ngươi hợp với ta rồi đó nha tên ngốc" Sênh Tiêu Mặc nói

"Hè hè, chị ơi đá em nữa đi"

"Mặc kề 3 người luôn đó"

Nàng bước đền gần Tử Họa, rồi cùng hắn bước đi, bỏ lại 3 người họ ở đó

"Khi muội ấy mặc như vậy thật quyến rũ"

"Nhìn anh tôi thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải" Thất Can cất giọng

"Đương nhiên là phải thấy quen, tôi là thầy giáo môn Toán mà đã rút đơn từ hơn 20 ngày trước" Sênh Tiêu Mặc nở nụ cười tươi tắn

Bạch Hàn Phong đứng cạnh cũng không hiểu gì, đầu óc cứ xoay mòng mòng

"Thúc thúc, chuyện này là sau thế ạ?" Bạch Hàn Phong hỏi

"Đây không phải đang đóng phim sao?" Thất Can nói

"Tất nhiên không phải như ngươi nghĩ rồi, đây là thời cổ đại" Sênh Tiêu Mặc cất giọng, tay không ngừng phe phẩy chiếc quạt.

Thất Can thừ người một lát rồi nhìn vào lổ hỏng đó, rồi tự tin nói

"Chị Thiên Cốt nếu so với hiện đại thì không ai sánh bằng, tất cả các môn đều giỏi, chị ấy là người hoàn hảo, đẹp nhất thế giới, không biết bên thời của thầy chị ấy ra sao?" Cậu học sinh cất giọng, đưa mắt nhìn Sênh Tiêu Mặc.

Một lát sau họ đã thân thiết với nhau, Bạch Hàn Phong dù không biết chuyện gì nhưng vẫn cười cười cho qua. Thất Can kể cho họ nghe rất nhiều điều về hiện đại đang ngày một phát triển, mới đây đã một canh giờ trôi qua, Tuyệt Tình điện bỗng ồn ào hẳn lên vì có Thất Can và Sênh Tiêu Mặc quấy nhĩu. Ma Nghiêm đang xem sổ sách bên Tham Lam điện nghe tiếng ồn ào nên mất tập trung bay sang xem có chuyện gì xảy ra.

Rồi bỗng nàng hỏi hắn một câu rất sốc

"Sư phụ, chuyện tiêu hồn nhất chàng còn chưa nói rõ cho thϊếp biết nữa đó" Nàng nhìn hắn

Bạch Tử Họa sặc trà rồi ho vài cái, Ma Nghiêm vừa đến đã nghe thấy chữ lúc nãy nàng nói thì đứng khựng bên ngoài cửa thư phòng.

Ma Nghiêm đỏ mặt gọi

"Tử Tử Họa, hôm nay có khách hả?"

Hắn gật đầu, nhưng vẫn hơi ngượng cúi mặt xuống

Tại sao sư huynh lại đến đúng lúc này chứ?

"Khách? Là ai vậy?"

Bạch Tử Họa chỉ tay về phía đào viên, nơi mà 3 người họ cùng reo hò ầm ĩ, Ma Nghiêm nhìn về hướng Tử Họa chỉ rồi tiến về phía đó.

Nàng vẫn lay Bạch Tử Họa hỏi đi hỏi lại câu nhảy cảm đó. Cuối cùng hắn đè nàng dưới thân mình

"Được rồi nếu nàng muốn biết, ta sẽ dạy cho nàng" Hắn đóng sặp cửa lại rồi làm chuyện đắt tội với nàng

Hiện giờ, đám người Ma Nghiêm đã đi khỏi đó, nàng có la lên cũng vô dụng, nếu họ ở bên ngoài cũng chẳng nghe được gì.

Nàng hối hận khi bắt hắn phải dạy cho nàng bằng được, kết quả nàng đã mệt mỏi nằm trên giường để cho hắn tùy ý xâm phạm cơ thể. Bàn tay không yên phạt của hắn luồng vào y phục của nàng, xoa nắn bầu ngực tròn trịa khá to của nàng.

Rồi nàng giữ bàn tay ấy lại, rồi nói

"Tiêu hồn nhất chàng dạy bắt thϊếp phải đau như thế hả"

"Thì, thì... thì ta..."

"Thϊếp không chơi với chàng nữa"

Hắn ra sức nan nỉ nàng, cầu xin nhưng vô hiệu, lòng nàng vẫn như kiền ba chân

Tội Bạch Tử Họa này quá!

(Còn tiếp)