Chương 28: Thời gian ở hiện đại (p2)
"Hả"Thiên Cốt nhìn ra cửa sổ, nàng đang nhớ về một ai đó, mà trước đây người đó rất quan trọng với nàng, lúc trước bị tai nạn giao thông nên qua đời, người bạn đó là chí cốt với nàng từ bé.
"Thiên Cốt, cậu đang nghĩ gì vậy?" Ngọc Tuyết hỏi
Nàng xoay người lại nhìn Ngọc Tuyết, rồi lắc đầu
Chuông reo lên, tiết 1 bắt đầu.
Một thầy giáo bước vào. Nàng nhìn lầm người đó thành Bạch Tử Họa, rồi dụi dụi mắt, tất cả đều là ảo giác, chắc là mấy hôm nay nàng mất ngủ thôi, hoặc là nhớ hắn quá đó mà.
"Trang 300, sách giáo khoa, bài 1, Hoa Thiên Cốt"
"Tốc độ đạn khi bắn ra là 150km/ giờ..." Nàng đọc xong rồi ngồi xuống ghế
Điện thoại bỗng có rất nhiều tin nhắn gửi qua, nó gửi đến tới tấp, trên phần người gửi có để chữ Thiên Cốt, thật kì lạ, máy nàng đang ở đây mà, à nhớ rồi đó là máy điện thoại cũ.
"Nhóm trưởng nè, là ai gửi vậy?" Ngọc Tuyết hỏi
"Chắc là người yêu đó, hì hì" Dương Phong chòm người lên
* Mẫu thân * dòng tin nhắn
*Đã 16 năm rồi, sao người còn chưa về?" Vân vân, còn chũt tin nhắn nữa
"Ohh, cậu có con lúc nào mà tớ chẳng hay vậy?"
"Minh Minh!" Tiếng thầy phát ra từ trên bụt
Thầy gọi anh ta lên làm bài, Minh Minh quay xuống chỉ chỉ lên câu mình làm nhờ Thiên Cốt chỉ. Nàng lắc đầu không biết.
...
2 năm sau, à nhầm, 2 phút sau
Minh Minh vẫn đứng ở đó, ông thầy họ Trương kia bắt anh đứng ngoài hành lang. Rồi thầy bảo Thiên Cốt lên giải, nàng đứng ngây người trước cái bảng to lớn.
"Em không biết làm" Nàng nhìn thầy của mình
"À, không sao, để thầy giải giúp em"
Haizz, ông thầy này mê gái quá đi, đối với nam thì gắt gỏng, còn đối với nữ sinh thì dịu dàng dễ tính. Nàng bước xuống.
Lúc tan học, trời cũng đã xé chiều, khoảng 3 giờ. Đám học sinh lớp 10 năm đó cũng đến rủ nàng chơi với họ vài màn, bây giờ nàng không từ chối nữa. Về môn bóng rổ với nàng thì khỏi phải chê, nàng đã giành được giải nhất trong hội thi đá bóng của trường, nhận được một bằng khen và giấy chứng nhận tuy lúc đó nàng chỉ mới 14 tuổi. Nàng còn rất nhiều bằng khen và huy chương vàng và bạc ở nhà.
Trên sân bóng, mọi người cổ vũ cho hay đội, đội lớp 11E và 12C, nàng bên đội của lớp 11.
Nàng chuyền bóng điêu luyện cho một học sinh, bên ngoài có rất nhìn phóng viên đang quay và chụp ảnh của nàng, làm người nổi tiếng thật mệt mỏi và phức tạp.
"Cố lên, cố lên lớp 11E" Một bạn nữ cổ động bên ngoài
Nàng nhảy cao người ném bóng vào rổ, hành động này của nàng thật đẹp, đẹp khó tả
"Lớp 11E cộng 1 điểm"
Sau 3 màn, lớp 11E ghi bàn liên tiếp, thắng. Đám học sinh nam vui mừng chạm tay nhau vỗ bộp bộp, vì lúc trước thi với lớp 12C này lần nào cũng thua, còn bây giờ nàng bước vào là thắng một cách dễ dàng. Nàng bắt lấy chiếc cặp và bước ra khỏi sân mà không nói gì nữa.
Lại là học sinh nam năm đó, anh ta luôn là người giữ nàng lại
"Chị à khoan đi đã!"
Nàng dừng chân xoay người về phía sau
"Chị vào đội bóng của chúng em nhé!"
Nàng gật đầu rồi bước đi
"Dee...., chị ấy vào đội rồi, hú hú!" Anh ta nhảy lên nhảy xuống.
Khi anh ấy trên đường trở về thì bọn nam sinh lúc nãy thua chặn đường.
"Ê, thằng kia, tại sao mày lại dám mời cô ấy vào đội hả?"
"Tôi thích vậy đó, các anh làm gì tôi"
"Mày dám láo với Bội Kì tao hả" Bội Kì định đấm vào mặt anh thì có một bàn tay trắng trẻo, như ngọc đỡ lấy rồi vặn ngược lại.
"Mau tìm chỗ trốn đi, Thất Can"
"Một mình chị sao đánh lại họ?"
"Bây giờ không phải là lúc nói nhiều, mau né ra một bên"
Thất Can đứng dưới tán cây gần đó, trong lòng có chút ái náy, mình lại được một cô gái bảo vệ sao?
Nàng hạ gục được tất cả, anh ta không tin vào mắt mình, dụi đi dụi lại mấy lần, không phải mơ, mọi chuyện đều là sự thật.
"Chẳng lẽ cô là... võ sư đa môn Thiên Cốt sao?"
"Đón đúng rồi đó, thật không may cho các anh gây chuyện với người cùng đội của tôi" Nàng lạnh lùng nói
"Bây giờ cậu nghĩ tôi nên xử lí họ thế nào đây?" Thiên Cốt nói
Thất Can không biết đành lắc đầu, rồi bảo nàng làm theo ý của mình. Nàng đưa họ lên văn phòng, nên cô giám thị ở đó rồi giao họ cho cô.
Về đến nhà nàng cất cặp vội chui vào lỗ hỏng thời gian mà không kịp thay đồng phục ra, khi đến nơi nàng xung quanh khu vườn của Bạch Tử Họa, khung cảnh thật nhạt nhẽo, vắng tanh, không bóng người. Bỗng có một âm thanh phát ra.
"Chịu về rồi sao?" Bạch Tử Họa cất giọng
(Còn tiếp)