[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 3

Chương 3: Định mệnh được an bày (p1)
Nghê Mạn Thiên bỗng thay đổi sắc mặt, thay vào đó là khuôn mặt sợ sệt. Mạn Thiên bước vào phòng mà tay chân lạnh ngắt.

"Mạn Thiên, bái kiến Tôn thượng" giọng cô rung bần bật

"Ngươi tại sao phải làm như vậy?" Bạch Tử Họa lạnh nhạt hỏi

"Vì con muốn làm đồ đệ của người, để Bồng Lai nỡ mày nỡ mặt"

"Vậy ngươi có hận Tiểu Cốt không?" Lại một câu hỏi của Bạch Tử Họa khiến Nghê Mạn Thiên lạnh toát sống lưng

"Lúc trước thì có, nhưng bây giờ nó đã biến mất rồi, thưa Tôn thượng" cô ấp a ấp úng mới nói ra được

"Nhưng Tôn thượng con có thể hỏi người một câu không ạ?" Cô cất giọng

"Ngươi cứ nói"

"Tại sao người...người lại quan tâm... Thiên..Cốt như vậy?" Cô lấy hết can đảm để hỏi

"Chẳng lẽ..." chẳng lẽ người thích Thiên Cốt?

"Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

"Con chỉ là...thắc mắc thôi ạ"

Bạch Tử Họa đứng lên bước lại Nghê Mạn Thiên

"Vậy ngươi dự định thế nào?"

"Con..con sẽ xin lỗi Thiên Cốt"

Hắn nhìn Mạn Thiên rồi quay mặt bỏ đi không nói một lời. Mạn Thiên ngồi phịch xuống đất, tự hỏi mình

"Sao Tôn thượng lại..." Cô tự hỏi mình suốt nữa canh giờ rồi mới chạy đi tìm Hoa Thiên Cốt

_________________________________________

Tiêu Hồn điện

Đi dạo được một vòng ở Tiêu Hồn điện, Sênh Tiêu Mặc xoay người sang Hoa Thiên Cốt hỏi cô

"Cốt Cốt, muội có yêu huynh không?" Lần này hắn không đùa giỡn, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, khôi ngô

"Vậy muội hỏi huynh, huynh có yêu muội không?" Hoa Thiên Cốt nhìn hắn, đôi mắt trong veo như thủy tinh của cô đã đông lại một lớp sương mõng

"Thế huynh nói, huynh yêu đơn phương muội 2 năm rồi thì sao nhỉ?" Sênh Tiêu Mặc lao đến ôm cô vào lòng

"Cốt Cốt, muội ở lại Tiêu Hồn điện có được không?" Đôi môi nhuốm đầy nước mắt hôn lên trán cô khiến cô giật mình đẩy Sênh Tiêu Mặc ra xa

"Tiêu Mặc, muội không thể ở Tiêu Hồn điện nếu như chưa có sự đồng ý của Tôn thượng" Cô lặng lẻ lấy trong tay áo ra một túi thơm oải hương tặng cho Sênh Tiêu Mặc.

"Cốt Cốt, muội yêu sư huynh Bạch Tử Họa sao? Lúc nào muội cũng nghe lời huynh ấy!"

"Thiên Cốt! Thiên Cốt, cô đang ở đâu?" Tiếng Mạn Thiên thất thanh gọi cô vang cả Tiêu Hồn điện

- Mạn Thiên sao cô ta lại đến đây?

Hoa Thiên Cốt nghĩ thầm

Cô chạy đi thì đôi bàn tay thon dài của ai đó níu giữ lại. Cô rút ra khỏi bàn tay của Sênh Tiêu Mặc, chạy thật nhanh về phía giọng đang gọi mình mà khàn cả cổ

"Cốt Cốt đợi huynh ! Cốt Cốt !" Sênh Tiêu Mặc đuổi theo cô

Đến giữa đường cô gặp Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên bước lại gần cô nhưng bị Sênh Tiêu Mặc ngăn cản

" Ngươi đến đây làm gì? Muốn hại Cốt Cốt nữa đúng không?"

Hắn chưa kịp dứt lời thì Hoa Thiên Cốt đã giơ tay lên ám thị hắn. Hắn đành ngậm nguồi lui về phía sau. Nghê Mạn Thiên nắm lấy hai bàn tay của Hoa Thiên Cốt

" Thiên Cốt ta xin lỗi cô, chúng ta lại làm chị em tốt nhé!" Nghê Mạn Thiên hối hận nhìn Hoa Thiên Cốt.

"Mạn Thiên à, ta không trách cô" cô nhẹ nhàng đáp lời.

- Hay quá! Bây giờ Nghê Mạn Thiên và Hoa Thiên Cốt làm lành rồi, cốt truyện không biết ra sao đây, lát nữa phải về phòng đọc tiếp thôi!, Hoa Thiên Cốt nghĩ ngợi đến mất cả hồn.

"Thiên Cốt cô sao vậy?" Mạn Thiên ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt sắc bén, quyến rũ, " Hay chúng ta về phòng đi rồi nói tiếp" cô vừa nói vừa xoay người về phía sau " Tiêu Mặc, bọn muội về phòng nha!"

Hắn gận đầu " Muội về đi, nhưng nhớ đến chơi với huynh đó nha!"

"Um, muội hứa" Hoa Thiên Cốt cất giọng

Hai người ngoắc nghéo với nhau, sau đó Mạn Thiên và cô bay vυ't lên. Sênh Tiêu Mặc thở dài, hắn đưa tay lên vẩy vẩy nhẹ để tạm biệt cô. Trong không gian tỉnh mịch đó, bỗng có một tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng " Tiêu Mặc, con đứng đây làm gì?" Sư phụ của tam tôn nói (Tên người này thì mình không biết)

Tiêu Mặc cung kính hành lễ, hắn đứng lên phe phẩy chiếc quạt của mình nghiêng người nhìn hắn nói " Chẳng hay sư phụ đến tìm con có việc gì"

" Ma Nghiêm đã nói cho ta biết, ba ngày trước con không lên đại điện Trường Lưu?" Hắn đùng đùng sát khí, dùng ánh mắt tức giận để nhìn Sênh Tiêu Mặc " Thôi, sư phụ à..., hôm trước con có việc bận xíu!" Tiêu Mặc vẫn nhàn nhã để trả lời câu hỏi của hắn. Bùm, bùm, đầu ông sư phụ như nổ tung ra " Bận khỉ gì! Con đi chơi thì có!" Hắn tức muốn ối máu quắc Sênh Tiêu Mặc.

Từ Tuyệt Tình điện có người đang bay đến, là Bạch Tử Họa " Bái kiến sư phụ!" Bạch Tử Họa cất giọng

Tiêu Mặc nhìn thấy Bạch Tử Họa sư huynh kính mến của mình thì chạy đến núp sau lưng hắn, bây giờ trên tay ông sư phụ đang cầm chiếc roi chuận bị đánh Sênh Tiêu Mặc "Sư phụ!, có gì từ từ nói, hà tất gì phải đánh đệ ấy?" Bạch Tử Họa trầm mặt. Hắn lại tức giận " Hôm nay ta phải dậy dổ lại nó, con không tránh ta sẽ đánh luôn cả con" ông sư phụ như bị họ thay nhau chọc muốn tức chết

" Được! Người đánh thì đánh con đi, con sẽ thay Tiêu Mặc" Bạch Tử Họa quỳ xuống trước mặt hắn " Sư huynh! " Sênh Tiêu Mặc hoảng hốt gọi. "Sư đệ! Đệ lui xuống đi!" Bạch Tử Họa cất giọng nhẹ nhàng với Sênh Tiêu Mặc, "Nhưng sư..." chưa kịp dứt lời thì giọng Bạch Tử Họa chen ngang vào " Mau đi! Lui xuống, lệnh của Chưởng môn không lẽ đệ cũng không nghe?"

Sênh Tiêu Mặc ấm ức lui vài bước

- Trời ơi! Sênh Tiêu Mặc ơi là Sênh Tiêu Mặc mày đã hại sư huynh Bạch Tử Họa của mày rồi, bây giờ phải làm sao đây?

(Còn tiếp)