[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 2

Chương 2: Đại Hội Tiên Kiếm
Hôm nay là Đại Hội Tiên Kiếm , chưởng môn các phái đến đông đủ, chắc chắn sẽ không thể thiếu Nghê Thiên Trượng( chưởng môn đảo Bồng Lai)

"Xin chào mọi người! Lạc Thập Nhất tôi xin giới thiệu phía bên phải của tôi là Tôn Thượng, Thế Tôn và Nho Tôn, phía bên trái của tôi là các chưởng môn của các phái, chú ý, đó là thất tinh cực trận, mọi người có thể tự do duy chuyển nhưng ai rơi xuống đất trước sẽ là người thua cuộc. Bây giờ Đại Hội Tiên Kiếp xin được phép bắt đầu. Cặp thứ nhất Khinh Thuỷ và Vũ Thượng Phiêu "

Hai người họ đánh nhau quyết liệt cuối cùng Khinh Thủy đã thua Vũ Thượng Phiêu, hắn đắc ý nên không thèm nhìn cô Khinh Thủy đáng thương.

"Đánh hay lắm!" Ma Nghiêm háo hức khen ngợi Thượng Phiêu

"Vòng 1 Vũ Thượng Phiêu thắng." Thập Nhất tuyên bố người thắng rồi nêu tiếp tên cặp thi đấu.

Cứ như vậy mà vòng 2 cũng chấm dứt, là Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong, lúc thi đấu Mạn Thiên( con gái của Nghê Thiên Trượng) dùng cách bỉ ỏi để chiến thắng

"Vòng 3 Hoa Thiên Cốt, Vũ Thượng Phiêu"

"Cố lên Thiên Cốt" Khinh Thủy nói nhỏ với cô

"Ừm ta sẽ cố gắng cảm ơn cô, Khinh Thủy"

Sau trận đánh này Hoa Thiên Cốt thắng, vì dùng cách đánh liều mạng, cuối cùng đã bị Thượng Phiêu đâm một nhát kiếm cho bị thương.

Khi đưa Hoa Thiên Cốt về phòng Khinh Thủy bảo cô

"Thiên Cốt à, cô hãy rút khỏi cuộc thi đi, ít ra cô cũng giành được hạng 2 hoặc 3 mà"

Dù cô ấy muốn rút khỏi cuộc thi nhưng không được, cô ấy phải làm trọn bổn phận của mình

"Khinh Thủy, tôi không thể đầu hàng như vậy được" giọng nàng yếu ớt cất lên

"Mẹ Cốt Đầu mẹ đừng liều mạng như vậy nữa, dù không làm được đồ đệ của Tôn Thượng thì sao chứ, con chỉ cần mẹ bình an vô sự là được rồi" Đường Bảo vừa khóc vừa nói

"Đường Bảo à, mẹ không sao, mẹ nhất định sẽ làm đồ đệ của tôn thượng''

Nói vậy thôi chứ đâu muốn làm đồ đệ của ai

Hic, híc dù nói vậy thôi chứ thật sư mà nói thì không muốn chút nào, sao khổ quá vậy nè trời (tội nghiệp)

"Thôi Đường Bảo, Khinh Thủy, chúng ta ra ngoài cho Cốt Đầu nghỉ ngơi đi" Đông Phương Út Khanh cất giọng

Lúc mọi người đã rời khỏi, Hoa Thiên Cốt lấy chiếc điện thoại trong chiếc cặp ra, cô ấy định làm gì vậy nè?, tất nhiên là chụp hình tự sướиɠ rồi.

Cốc, cốc, cốc

"Tiểu Cốt! Ta vào được không?" Bạch Tử Họa dùng chất giọng lạnh lùng thấu xương

- Haizz, trời ơi sao hết người này đến người khác làm phiền ta hoài vậy?

Thế rồi cô tiếp tục cất chiếc điện thoại vào và để dưới chân giường. Cô gái bước lại cánh cửa, mở nó ra thì đã nhìn thấy đôi mắt đầy quyến rũ của Bạch Tử Họa đang nhìn mình.

"Bái kiến Tôn Thượng" cô quỳ xuống cung kính hành lễ.

Thấy vậy tên họ Bạch kia đỡ cô đứng lên

"Ngươi đang bị thương không cần hành lễ"

Bạch Tử Họa bước lại gần đến cô hơn. Cô thì cứ lùi về phía sau." Tiểu Cốt, ta xin lỗi!" Hai đầu ngón tay hắn xuất hiện một ánh sáng màu vàng nhạt, hắn định xóa kí ức nàng sao?

"Tôn thượng, người đừng xóa kí ức của con!" cô ấy kịp thời nắm lấy cánh tay định dùng pháp thuật với mình.

"Ngươi! Ngươi sao lại biết ta định làm gì chứ?" Gương mặt hắn đại biến không còn lạnh lùng, thản nhiên như trước nữa, mà bây giờ chỉ còn thắc mắc và ngạc nhiên.

"Tôn thượng! Có phải mỗi buổi tối con luyện kiếm ở khu rừng gần đây thì người luôn đứng phía sau nhìn con phải không? Có phải lúc người bảo con thực hiện ngự kiếm phi hành thì người đã hóa phép cho cây kiếm gỗ bình thường người đưa con không thể bay lên được không? " Cô ấy như muốn ăn luôn cả người đứng trước mặt mình.

"Phải! Những lời con nói hoàn toàn đúng, chính ta đã kiếm cớ để phạt con!" Bạch Tử Họa cất giọng

"Tôn thượng, con muốn rút khỏi cuộc thi này ạ, con e là sẽ không thắng" Giọng cô lạnh lùng thấu xương

Hắn lấy tay mình nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của nàng, hắn chỉ nói ra 3 chữ " Không thể được" rồi bỏ đi. Sau đó Sênh Tiêu Mặc từ bên góc cửa bước vào phòng.

"Haizz... Thiên Cốt à cô có cần nặng lời với sư huynh như vậy không?" Hắn phe phẩy cái quạt nói giọng nhàn nhã

Không biết hắn đến từ lúc nào cô lại phải quỳ xuống hành lễ

"Bái kiến Nho tôn, không biết Nho tôn đến đây có chuyện gì?" Cô nghiêm túc, lạnh lùng với hắn, cô biết rõ con người hắn, nếu cùng thái độ với hắn thì sẽ bám theo cô sốt ngày.

"Cô đứng lên đi, ta đến thăm cô thôi, haizz...mà Thiên Cốt nè sao cô đối với ta lại lạnh lùng như vậy chứ? Cô không thích ta sao?" Sênh Tiêu Mặc nắm hai bã vai nàng xoay lại

"Con không biết nữa" cô lại lạnh nhạt đáp lại

"Thiên Cốt đổi cách xưng hô đi, cô gọi ta là Tiêu Mặc cũng được vậy, đây cần xưng hô xa lạ như thế chứ!" Tiêu Mặc như đang nan nỉ cô ấy

"Thưa Nho tôn không được ạ"

"Tại sao?"

"Vì người là một trong tam tôn của Trường Lưu, nhưng con lại là đệ tử nơi đây, sao dám gọi thẳng tên"

"Bây giờ cô có gọi ta bằng Tiêu Mặc không?"

"Đệ tử không dám"

"Nếu không gọi ta sẽ phạt cô đó"

"Người thích thì cứ việc phạt".

-Hoa Thiên Cốt cô gan lắm, trong đại lễ bái sư ta sẽ chọn cô, ấy nhưng mà không được, đồ nhi và sư phụ không thể yêu đương nhăn nhít

"Đại hội tiên kiếm mai là bắt đầu rồi, vết, vết thương cô đã đỡ chưa?"

"Con không sao"

Sênh Tiêu Mặc thấy thế lôi cô ngồi lên giường rồi bắt đầu trị thương cho cô

"Nho tôn, con khỏe rồi, người không cần phải như vậy đâu"

"Xin lỗi Thiên Cốt, ta chỉ có cách này thôi, hãy mau chống khỏe lại"

Khi đã trị thương cho cô hắn hỏi

"Sao rồi Thiên Cốt cô đỡ rồi chứ?" Hắn lại trước mặt cô phẩy phẩy đôi tay của mình

Cô nhìn thẳng hắn bằng đôi mắt xanh như sương như sa của mình hắn như người mất hồn nhìn cô, đây là lần đầu hắn thấy cô cười, nụ cười tuy giản dị nhưng ấm áp, hắn bị cô hút hồn đi

"Đa tạ Nho tôn con đã đỡ nhiều rồi"

"Ấy, mà Thiên Cốt nè, mỗi ngày ta đến chơi với cô được không? Chứ trên Tiêu Hồn điện chỉ có mình ta chán chết đi được" Sênh Tiêu Mặc nhìn cô chớp chớp đôi mắt đen của mình

"Tùy người ạ ,người thích thì cứ đến"

"Ấy da! Cốt Cốt hay là ta đi chơi đi"

Cô gật đầu mà chẳng nói gì, Tiêu Mặc nắm lấy bàn tay thon dài của cô kéo lên kiếm của mình và trần gian thẳng tiến! Bộ y phục của cô và Tiêu Mặc đang bay phấp phới trong không gian thoáng mát, máu tóc đen nhánh của Tiêu Mặc đang nhẹ nhàng bay, tay hắn còn cầm theo một chiếc quạt sơn hà.

________________________________

Thất Sát điện

"Bẩm báo thánh quân Vũ Thượng Phiêu đã....đã thua rồi ạ, nghe nói còn thua trong tay Hoa Thiên Cốt" người bẩm báo chắc chắn không ai khác là Thiền Xuân Thu.

"Ngươi nói sao Vũ Thượng Phiêu thua trong tay Hoa Thiên Cốt sao? Ha ha ha ha ha, ta không ngớ đó, người mà ngươi đã dậy dỗ suốt mười mấy năm nay đã bị thất thủ bởi một cô nương"

"Không phải đâu thánh quân! Là vì cô ta chọn cách đánh liều mạng nên đã bị thương,  Vũ Thượng Phiêu vì sơ hở nên mới thành ra như vậy"

"Hả, ngươi nói sao? Tiểu muội muội bị thương à? Có nặng không?" Sát Thiên Mạch hoảng hốt cất giọng

"Nghe nói là không nguy hiểm gì nhưng tuyệt đối không nhẹ đâu"

"Thế ngươi lo trong coi Thất Sát đi, ta sẽ tìm tiểu muội muội của ta"

"Nhưng mà thánh quân, Hoa Thiên Cốt đi chơi cùng Sênh Tiêu Mặc rồi ạ"

"Sênh Tiêu Mặc? Hắn là Nho tôn của Trường lưu sao?"

"Đúng ạ!"

"Vậy ngươi hãy chặng đường họ lại gϊếŧ Sênh Tiêu Mặc, bắt Hoa Thiên Cốt về đây cho ta!"

"Tuân lệnh!"

______________________________

Tuyệt Tình điện

Bạch Tử Họa đứng trên mỏm đá Lộ Phong vừa cầm Nghiệm sinh thạch của Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ thầm

"Haizz, Tiểu Cốt" Bạch Tử Họa gọi tên thường ngày hắn gọi Hoa Thiên Cốt đầy ưu buồn. Hắn ngắm nhìn phong cảnh tuyệt mĩ của Trường Lưu sơn rồi quảnh mặt đi vào thư phòng. Tuyệt Tình điện có khác, yên tỉnh lạ thường, Bạch Tử Họa ngồi trong phòng đang xem những sổ sách của Trường Lưu.

Từ ngoài cửa bước vào một thân hình quen thuộc ( Thế tôn Ma Nghiêm )

"Huynh đến tìm đệ có việc gì?" Bạch Tử Họa không lấy gì làm lạ mà bình thản hỏi.

"Đệ có biết tam đệ đi đâu không?, trời đã xế chiều rồi, ta đến Tiêu Hồn điện cũng chẳng thấy đệ ấy đâu" Ma Nghiêm cất giọng, trong chất giọng đó ẩn chứa sự lo lắng.

"Chắc là đệ ấy chỉ đi đâu đó chơi thôi, huynh thừa biết tính tình đệ ấy mà, đã lớn nhưng vẫn như một đứa con nít, suốt ngày cứ thích rong chơi mà không quan tâm đến thế gian gì cả" Bạch Tử Họa như trách móc Sênh Tiêu Mặc nhưng cũng lo lắng như Ma Nghiêm.

"Thôi huynh về Tham Lam điện đây"

"Ừm huynh về thông thả, không tiển"

___________________________________

Thất Tinh Hà

"Xin chào các đệ tử Trường Lưu, và xin đa tạ các vị chưởng môn đã đến đông đủ, hôm nay là ngày đại hội tiên kiếm ở Trường Lưu và 3 người mạnh nhất chính là Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong và Hoa Thiên Cốt. Xin mời Nghê Mạn Thiên và Hoa Thiên Cốt tỉ thí"

Hai người chào nhau rồi rút kiếm, Hoa Thiên Cốt cố ý nhường Nghê Mạn Thiên, còn Nghê Mạn Thiên thì đắc ý cứ thế mà đánh

"Tại sao mẹ Cốt Đầu lại nhường Nghê Mạn Thiên vậy chứ? Mẹ ơi cố lên! Đừng nhường cô ta nữa!" Đường Bảo la hét đến nỗi khàn cả cổ

Tiểu Cốt con bị sao vậy chứ, tại sao lại không trả đòn đi, cứ nhượng bộ cô ta như thế thì con sẽ bị thương đó, Bạch Tử Họa luôn lo lắng cho cô, nhưng bây giờ lại lo thêm nữa

Tiểu Cốt trả đòn đi! Ngươi đang đùa ta đấy à?

Bạch Tử Họa dường như đang tức giận

- Tôn Thương, Nho tôn con xin lỗi đã làm cho 2 người phải thất giọng rồi.

Bất chợt cô nghĩ đến việc phải tìm cách về nhà nên sơ ý bị Nghê Mạn Thiên chém ngang người một nhát kiếm và bị đâm vào tim một nhát, cô rơi xuống nước.

"Tiểu Cốt!"

"Cốt Đầu!"

"Mẹ Cốt Đầu!"

"Thiên Cốt!"

"Chưởng môn!"

"Cốt Cốt!"

Mọi người đồng thanh reo lên, Bạch Tử Họa bay đến đỡ lấy cô bay về Tuyệt Tình điện của mình

Nho Tôn, Khinh Thủy, Đông Phương, Đường Bảo, Vân Ẩn và mọi người chưa kịp phản ứng đã không thấy người đâu nữa.

Cốt Cốt cô đợi đó ta sẽ đến thăm cô, cô nhất định không được xảy ra

chuyện, đợi ta

"Thiên Cốt ta...ta xin lỗi ta không cố ý" Nghê Mạn Thiên nhìn bàn tay mình nhuốm đầy máu tươi của Hoa Thiên Cốt thì mới hối hận khóc lóc.

"Thiên Cốt ta không cố ý, bây giờ ta hiểu ra rồi, ta đã hiểu rồi, những lời cô nói đêm đó ta đã hiểu ra rồi, đó chính là ám thị ta.

___________________________

Tuyệt Tình điện

Bạch Tử Họa đỡ nàng lên giường hàn băng rồi vận công trị thương

"Tôn Thượng người hãy cho con gặp Thiên Cốt đi" Nghê Mạn Thiên cứ đứng bên ngoài đợi Hoa Thiên Cốt

"Nó bị ngươi hại như thế này còn chưa đủ sao?" Hắn tức giận quắc Nghê Mạn Thiên

"Tôn....tôn thượng" giọng Hoa Thiên Cốt gọi hắn

"Tiểu Cốt con tỉnh rồi" Bạch Tử Họa dừng vận công rồi đỡ lấy cô từ phía sau

"Tôn thượng con không sao"

"Đừng nói với ta là không sao, bị thương tới mức này mà còn nói vậy à? Con đúng là ngốc" nói rồi Bạch Tử Họa dùng ngón tay gõ lên đầu Hoa Thiên Cốt một cái nhẹ

"Tôn thượng con không sao thật mà" cô nhảy ra khỏi lòng ngực ấm áp của hắn rồi cầm kiếm đánh vài chiêu

"Tại sao con không dùng Đoạn Niệm kiếm ta tặng con để đấu với Nghê Mạn Thiên?"

Cô chạy lại nơi Bạch Tử Họa đang ngồi, làm nũng ôm cánh tay của hắn

"Tôn thượng, như vậy là gian lận đó"

Bạch Tử Họa không nói gì mà mĩm cười nhìn cô

"Tôn thượng người cũng biết cười sao? Đây là lần đầu con thấy người cười đó, à không là lần thứ 3"

Đúng lúc đó Sênh Tiêu Mặc cũng đến, hắn không thèm nhìn Mạn Thiên mà cứ thế bước vào phòng

"Hai người đang làm gì vậy?" Sênh Tiêu Mặc bề ngoài thì cười cười hỏi chứ thật sự hắn đang ăn dấm chua ( ăn dấm chua là ghen đó ^_^)

Hoa Thiên Cốt nhìn hắn rồi buông tay mình ta khỏi Bạch Tử Họa, chạy đến bái kiến

"Bái kiến Nho tôn" cô lại tỏ vẻ vô tâm

"Ấy ấy Cốt Cốt, cô không cần phải hành lễ với ta như vậy đâu" Sênh Tiêu Mặc đỡ cô đứng lên

"Nhưng Nho tôn à"

"Không nhưng nhị gì hết, mỗi lần gặp ta, cô không được hình lễ với ta, hơn nữa cô hãy gọi ta bằng Tiêu Mặc đi" Sênh Tiêu Mặc vui vẻ nói, rồi hắn kê mặt mình gần lại Hoa Thiên Cốt, hắn hôn lên đôi má của cô mà không xem sắc mặt người đang ngồi trên giường đang tối đen lại

"Nho.." Hoa Thiên Cốt chưa kịp nói thì đã bị người phía trước ngăn lại

"Hử?"

"Tiêu Mặc huynh..."

"Huynh sao nào?" Sênh Tiêu Mặc lại đùa cợt với cô

"Sư đệ, Tiểu Cốt hai người ra ngoài gọi Nghê Mạn Thiên vào giúp ta" Bạch Tử Họa cất giọng

"Được huynh đợi đệ một lát" Sênh Tiêu Mặc nắm lấy cổ tay cô bước ra cửa

"Nghê Mạn Thiên sư huynh gọi ngươi vào kia kìa" Sênh Tiêu Mặc lên tiếng thay Cốt Cốt của hắn

Nghê Mạn Thiên nhìn thấy Hoa Thiên Cốt đã bình an nên vui vẻ đáp

"Dạ"

Sênh Tiêu Mặc lại dắt Hoa Thiên Cốt đến Tiêu Hồn điện của mình.

(Còn tiếp)