Chương 1: Giấc mộng dài của Bạch Tử Họa
Bạch Tử Họa buồn bã nằm trên giường, trong đầu cứ hiện lên chữ sư phụ, sư phụ, sư phụ mà Tiểu Cốt gọi. Nghĩ đi nghĩ lại suốt mấy canh giờ liền, hắn dần thϊếp đi, trong cơn mê mang......
*Giấc mơ*
Buổi sáng hôm nay vẫn như mọi khi, những hạt sương sớm còn động trên những chiếc lá xanh mơn mỡn, những chú chim nhạn hót vang trời, không khí thật dễ chịu, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ lạc vào phòng, trong phòng có một cô gái đang vội vàng thay quần áo, chảy tóc rồi mang chiếc cặp nhỏ chạy đến trường học, cô chạy được một đoạn thì ở bên góc cây gần đó, xuất hiện một tấm gương màu tím, cô lại gần.
Cô bị hút vào trong rồi bất tĩnh
Lúc tỉnh lại thì không biết gì, cô nhập vào thể xác của một cô nương, nhưng lạ thay, chiếc cặp nhỏ vẫn ở đó ngay cạnh cô. Cô lấy chiếc điện thoại của mình ra thì nó không có sóng, chẳng liên lạc ai được.
"Đây là đâu vậy" cô cất giọng hỏi chính bản thân mình.
Từ trong màn nhỉ của mình cô nghe giọng của một người con gái
"Mẹ Cốt Đầu, Mẹ Cốt Đầu" đó là Đường Bảo
"Hả" cô ngạc nhiên và nghĩ thầm
-Chẳng lẻ mình xuyên thời gian vào truyện Hoa Thiên Cốt sao? Vậy mình chính là... Hoa Thiên Cốt, cũng phải tên của mình cũng như thế mà.
Cô đắng đo suy nghĩ mà không để ý, con sâu trong lỗi tai cô chui ra hồi nào không biết
"Mẹ Cốt Đầu! Mẹ không nhớ con sao? Con là Đường Bảo. Ủa cái gì mẹ đang cầm trên tay thế kia?"
Cô giật mình và bỏ chiếc điện thoại vào trong chiếc cặp
"Không có gì"
"Mẹ có nhớ con không? Mẹ biết con làb ai không?" Đường Bảo hỏi nàng mà suýt khóc
"Đương nhiên là nhớ, con là Đường Bảo, là con sâu mập mạp đáng yêu của mẹ"
"Mẹ này kì quá à chộc con hoài, con còn có eo chứ bộ"
"Eo?" Hoa Thiên Cốt( Thiên Nguyệt, tên cũ của cô ở hiện đại ) vừa nói vừa cất chiếc chiếc cặp vào dưới chân giường
"Nhưng mẹ Cốt Đầu à, lúc nãy bị ngất ở hoa viên, con nhờ Thập Nhất sư huynh đưa mẹ vào đây, huynh ấy nói mẹ nghĩ ngơi một lát sẽ khỏe, bảo con bên cạnh chăm sóc mẹ!"
"Hay là con ra ngoài chút đi, mẹ muốn nghỉ một lát" nàng cất giọng, một chất giọng ngọt ngào
"Dạ" nói rồi Đường Bảo nhảy bật ra khỏi giường rời khỏi phòng
-Ôi vui quá....! Mình phải tìm Bạch Tử Họa đó tính sổ thôi, dám làm Thiên Cốt bị tổn thương hả, nhưng ngẫm lại thì... mình còn kém Bạch Tử Họa một khoảng xa, tìm hắn tính sổ chẳng khác gì là tìm con đường chết, thôi đợi vậy
Cô ấy không khỏi kinh ngạc mà đi loanh hoanh Trường Lưu một vòng. Giữa đường nhìn thấy Bạch Tử Họa, cô chạy đến.
"Bái, bái kiến Tôn thượng"
Hắn quay người lại nhìn nàng rồi cho nàng đứng dậy.
"Ngày mai là Đại Hội Tiên Kiếm sẽ diễn ra, ngươi đã tập luyện chưa?, vết thương của ngươi sao rồi?"
Không phải chứ, cô có nghe nhầm không? Hắn cũng biết quan tâm người khác sao?
Nàng ngượng ngùng đáp lại
"Con không sao! Nhưng Tôn Thương à, người...người tại sao lại giống Mặc đại ca như vậy, có phải người...!"
Tử Họa không nói gì chỉ quay mặt lạnh lùng bỏ đi.
Sao cô ấy biết mình cải trang thành Mặc Băng chứ? Thật kì lạ
Hoa Thiên Cốt bỗng hét lên
"Aaaaaaa!"
"Thiên Cốt cô làm gì ở đây vậy?" Người phía sau cất giọng
Cô giả giọng trách móc
"Trời ơi! Khinh Thủy cô làm ta muốn văng tim ra ngoài luôn rồi nè"
"Nhưng Thiên Cốt à cô đang nghĩ cái gì mà thừ người ra đó vậy?"
"À... không có gì, hay là hai chúng ta tập kiếm đi chuẩn bị cho Đại Hội Tiên Kiếm sắp tới"Thiên Cốt cất giọng nhẹ nhàng
"Ừm! Vậy cũng được, chúng ta đi thôi"
Hai người không đi bộ mà ngự kiếm, gió thổi làm bộ y phục của Thiên Cốt nhẹ nhàng bay, mái tóc đen nhánh cũng phấp phới giữa không trung. Bộ dạng lúc này của Thiên Cốt thì khỏi nói, đẹp như thơ như họa, hòa thêm vẽ đẹp mê người của cô là đôi mắt hai mí màu xanh dương long lanh như những giọt sương, ai lỡ dại nhìn thẳng vào sẽ không tìm được lối ra, cô rất hòa đồng với mọi người, dù là chưởng môn của Thục Sơn và là con gái của..?.. ( của ai thì người đọc tự đoán) nhưng rất dễ gần.
Còn cô Khinh Thủy kia thì có vẽ đẹp của một tiểu thư toát lên sư dịu dàng, tinh tế. Khinh Thủy có mái tóc đen nâu, được búi lên một ít tóc bằng một mảnh vải dài và nhỏ, đôi mắt có màu nâu phượng hoàng quyến rũ, nụ cười ngọt ngào như đường mật, cô Khinh Thủy này nhìn bề ngoài vậy thôi chứ rất năng động, hoạt bát, thích hợp trong việc chẻ củi, lau nhà đó chớ. Cô là quận chúa của một nước láng giềng nhưng đối với ai cũng vui vẻ như nhau, nói chung là... hòa đồng.
--------------------------------------------------
Tuyệt Tình điện
Bạch Tử Họa đứng trên mỏm đó Lộ Phong cao ngút trời nhìn xuống núi Trường Lưu, tay hắn cầm một viên đá có ánh sáng vàng đang tỏa ra, đó là Nghiệm Sinh Thạch của người đó thì phải( người đó là Hoa Thiên Cốt :)) )
Từ phía sau Sênh Tiêu Mặc bước đến, cất giọng cầu xin
"Sư huynh à! Huynh có thể đàn cho đệ nghe một khúc đi!"
Cái tên họ Bạch đó chỉ thản nhiên quẳn lại một câu
"Để lần khác đi"
Sênh Tiêu Mặc gắp chiếc quạt lại, tiến lại gần Bạch Tử Họa kia cất giọng nói
"Có phải là...huynh đang nghĩ đến Thiên Cốt không? Đệ biết huynh đang nghĩ gì, làm huynh đệ bao nhiêu năm rồi đệ còn không hiểu huynh sao?"
Bạch Tử Họa chỉ gật đầu mà không nói gì
"Thôi, đệ về Tiêu Hồn điện trước đây" nói xong Tiêu Mặc quay lưng bay ra khỏi Tuyệt Tình điện.
(Còn tiếp)
(Có gì xin mọi người góp ý!)