Chương 4 : Định mệnh được an bày (p2)
Ông sư phụ tiến đến một bước hóa ra cây roi điện" Được thôi! Nếu con muốn", hắn đánh ngang eo Bạch Tử Họa một roi, đến roi thứ hai, roi thứ ba, Bạch Tử Họa chỉ biết nhíu mày chịu đau, roi thứ tư, đến hết roi thứ 34, ông sư phụ mới dừng tay, lão bỏ đi không quan tâm người đang quỳ ở đó, Bạch Tử Họa ho ra bàn tay một bụp nhỏ, một tay của hắn ôm ngực, còn một tay thì lau lau cái miệng đầy máu rồi ngất đi. Sênh Tiêu Mặc chạy đến đỡ Bạch Tử Họa, đúng lúc đó Hoa Thiên Cốt đến, nàng đờ đẩn nhìn Bạch Tử Họa, lúc trước hắn luôn cao cao tại thượng nhưng bây giờ lại hôn mê trên tay kẻ khác
Nàng chạy đến bên hắn
"Chuyện này....Tôn thượng" nàng ngạc nhiên hỏi Sênh Tiêu Mặc
"Sư huynh thay huynh chịu 34 roi điện của sư phụ"
"Sao? Hình phạt của Tôn thượng có chút giống phụ thân của muội, nhưng ông chỉ đánh 30 roi thường thôi, hay là để muội trị thương người giúp huynh"
"Vậy cũng được! Nhưng muội làm sao bế nổi nhị sư huynh đây"
"Thế huynh đưa người về Tuyệt Tình điện giúp muội, sau đó huynh đi nghỉ ngơi đi"
"Ừm, đi thôi" Sênh Tiêu Mặc hào hứng đáp lại.
Khi đưa Bạch Tử Họa về phòng Hoa Thiên Cốt nói "Huynh ở đây một lát muội xuống phòng lấy vài thứ trị thương cho người". "Ừm, huynh đợi muội". Hoa Thiên Cốt bay vụt xuống phòng lấy hộp thuốc nhỏ rồi bay vυ't nhanh lên Tuyệt Tình điện.
"Tiêu Mặc huynh bốc vài liều thuốc cho người được không?" Nàng nhẹ nhàng hỏi. "Được chứ!" Tiêu Mặc vui vẻ đáp lại, sau đó chạy vèo xuống bốc thuốc, rồi lại chạy vèo lên đưa cho nàng.
"Cảm ơn huynh" cô lại nhìn hắn bằng đôi mắt xanh, ánh mắt ấy đã khiến cho hắn đờ đẫn một lần rồi, bây giờ lại còn đẹp hơn lúc trước, nàng lại hút hồn hắn đi mất rồi, nàng vẩy vẩy tay trước mặt hắn "Tiêu Mặc, Tiêu Mặc! Huynh sao vậy"
"À à hả? Muội kêu huynh có việc gì"
-Tiêu Mặc ơi sao mày mê gái thế này, tỉnh lại, tỉnh lại
"Huynh huynh có thể ra ngoài cho muội trị thương không?"
"Ừm huynh đi liền"
Cánh cửa dần khép lại, Hoa Thiên Cốt cởϊ áσ Bạch Tử Họa ra, máu hắn lan khắp cả vùng bụng, vai, eo, nàng lau đi những vết máu đó mà không hề đỏ mặt hay thấy ngượng, vì ở thời hiện đại nàng đã nhìn thấy quá nhiều rồi. Nàng bôi máu mình lên người hắn, vết thương dần khép miệng lại, cứ thế mà bôi khắp người Bạch Tử Họa, kể cả vai, eo cũng lành lại không còn dấu vết, nàng lấy trong hộp ra vài viên thuốc, nàng đưa vào miệng hắn để hắn uống, nàng còn cho hắn khá nhiều máu.
"Nhiêu đây là đủ hồi phục rồi, có thể sẽ nhanh chóng tăng công lực"
Khi ra ngoài, nàng dùng tay trái để che vết máu "Muội ổn chứ?" Sênh Tiêu Mặc lo lắng "Muội vẫn ổn, nửa canh giờ sau huynh có thể vào trong" Hoa Thiên Cốt cố gắng giấu vết thương của mình, Hoa Thiên Cốt bước đi, trong bước đi của nàng làm cho Sênh Tiêu Mặc cảm thấy xót xa " Cốt Cốt! Đợi huynh với" hắn gọi lớn rồi chạy đến cạnh nàng. "Huynh đuổi theo muội làm gì?" Nàng cất giọng
"Tay....tay áo muội... sao lại.... có.... máu?" Sênh Tiêu Mặc nhìn nét mặt xanh xao của Hoa Thiên Cốt là đã biết chuyện gì
"Muội không sao!"
"Không sao cái gì, cả bước đi cũng không vững nữa, muội đưa tay phải cho huynh!" Sênh Tiêu Mặc nắm lấy cổ tay mềm mịn của nàng mà lòng quặng đau
"Tay muội...muội đưa máu của mình cho sư huynh sao?" Đôi mắt hoảng hốt của hắn nhìn nàng. "A đau" nàng lập tức rút khỏi bàn tay ấm áp của Sênh Tiêu Mặc "Muội không sao mà. À đúng rồi để muội đi nấu thuốc"
"Muội đứng đây đi, để huynh nấu thuốc cho!"
"Để muội đi, huynh ở lại canh Tôn thượng đi"
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả, huynh ở đây đi, vết thương của muội tự khắc sẽ lành lại,muội đi trước" Hoa Thiên Cốt bước đi, không ngoảnh đầu lại. Từng bước từng bước nàng đi đến nhà bếp ở điện Trường Lưu.
"Hù!" Mạn Thiên từ phía sau chợp lấy đôi vai mảnh mai của nàng
"Sao vậy Thiên Cốt, sao sắc mặt cô thất thần như thế, bị bệnh hả?"
"Không có, chỉ là..." Nàng nói được phân nữa thì không nói tiếp được
- Haizz... Thiên Nguyệt ơi, mày rất can đảm hay sao? Nói ra đi chứ, tại sao lại không nói được vậy, mày là đại tỷ đứng đầu của trường mà. Không lẻ đã thích cái tên họ Bạch kia rồi sao?, không phải, không phải chỉ là bình thường
"Thiên Cốt cô nghĩ gì mà mặt ngơ ngác vậy, Thiên Cốt, Thiên Cốt" Cô vẩy vẩy cái tay trước nàng, nghiêng đầu lên trên nhìn nàng. "Thiên Cốt, Thiên Cốt" Cô tiếp tục gọi nàng
"Hả? Cô nói gì?"
"A, không có gì, Thập Nhất sư huynh gọi chúng ta tập kiếm, cô nhanh nha, ta đi trước đây" cô chạy ra ngoài giơ tay lên vẩy vẩy vài cái rồi phi kiếm bay vụt đi. Bây giờ trong phòng chỉ còn mình nàng, nàng tập trung nấu thuốc rồi nấu cả chén canh hoa đào cho Bạch Tử Họa
-Không biết mùi hương này có phải không ta?
Nàng nếm thử một ít rồi gật đầu
-Ừm, mình nấu cũng đâu tệ, dù hướng nghiệp của mình là bác sĩ nhưng nấu cũng ngon mà
Thế rồi nàng bưng hai chén vừa nấu xong lên Tuyệt Tình điện
"Tiêu Mặc khi Tôn thương tỉnh lại huynh nhớ cho tôn thượng uống hai thứ này nhé! Bây giờ muội phải đi tập kiếm cùng mọi người rồi!"
"Ừm muội đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận"
"Hi hi muội biết rồi, cảm ơn huynh, nhưng huynh hứa với muội là không nói cho người biết nhé!" nói xong nàng đưa Sênh Tiêu Mặc một chén thuốc và một chén canh hoa đào rồi bay đi.
_________________________________
Sân sau của điện Trường Lưu
Vào buổi trưa, Hoa Thiên Cốt mới đến, mặt trời đã lên cao dần, Thập Nhất nói
"Thiên Cốt hôm nay muội đến trể vậy? Hôm nay huynh không phạt muội" Thập Nhất cất giọng dịu dàng
"Đa tạ Thập Nhất sư huynh!" Hoa Thiên Cốt đáp lại bằng giọng trều mến
"Thập Nhất sư huynh! Sao huynh thiên vị Thiên Cốt quá vậy, bọn đệ thì phạt 10 vòng còn Thiên Cốt thì không phạt thật là bất công" Hỏa Tịch lên giọng
"Nè nè, Hỏa Tịch ngươi sao so đo với con gái quá vậy, không lẽ ngươi...cũng là.." Mạn Thiên không chịu nỗi nên bước lên nói móc Hỏa Tịch
Thập Nhất cười lắc đầu
"Được rồi! Được rồi, mau xếp hàng, bắt đầu học thôi!"
"Dạ!" Cả nhóm đồng thanh đáp to
___________________________________
Tuyệt Tình điện
Sênh Tiêu Mặc bước vào phòng, hai tay đang cầm hai chén mà Cốt Cốt của hắn vừa nấu. Hắn đặt lên bàn rồi ngồi xuống ở cuối giường. "Sư huynh! Sư huynh! Huynh mau tỉnh lại đi" Sênh Tiêu Mặc cất giọng
"Sư huynh! Sư huynh!"
Bạch Tử Họa dần mở mắt ra, nhìn Sênh Tiêu Mặc
"Đệ trị thương cho ta?"
"À đúng vậy!" Hắn đã hứa với Hoa Thiên Cốt nên mới nói dối
"Đa tạ" Bạch Tử Họa ngồi dậy
"Lúc huynh ngất đi, đệ đã bế huynh vào, dùng chút thảo dược để trị thương
"Ừm" Bạch Tử Họa cất giọng
"Sư, sư huynh vết thương của huynh sao rồi?" Sênh Tiêu Mặc phe phẩy cây quạt đang cầm trên tay
"Không sao!" Hắn đáp lại hai chữ lạnh thấu xương người nghe
"Vậy tốt rồi! Vết thương của huynh đã lành, công lực thì sẽ nhanh chống hồi phục!"
"Ta biết rồi!" Bạch Tử Họa nỡ nụ cười nhìn Sênh Tiêu Mặc, đôi môi nhếch lên đẹp như thơ như họa, lúc ẩn lúc hiện
...
"Chà...Sư huynh bao nhiêu năm làm huynh đệ đây là lần đầu đệ thấy huynh cười đó"
"Lần đầu?" Bạch Tử Họa cười thành tiếng nhưng chớp mắt đã không nghe thấy tiếng cười ngàn năm có một ấy
"Ta đã cười nhiều rồi, nhưng ở bên người khác" Hắn có chút đùa giỡn với Sênh Tiêu với Sênh Tiêu Mặc
"Huynh... Cười nhiều rồi sao? Ôi đáng tiếc, đệ không có mặt ở đó, ấy mà người đó là ai vậy, nữ nhi? Sênh Tiêu Mặc lại lo chuyện bao đồng hỏi Bạch Tử
Bạch Tử Họa gật đầu rồi nói
"Người đó là Tiểu Cốt"
Sênh Tiêu Mặc nghe sư huynh của hắn nói vậy thì ăn một thùng dấm chua, nhưng cố bình tỉnh, nhàn nhã nói tiếp
"Ồ, thế à, còn gì nữa không? Huynh kể cho đệ nghe hết đi" Hắn nhít nhít lại gần Bạch Tử Họa còn Bạch Tử Họa thì đang làm cho máu ghen của Sênh Tiêu Mặc nổ tung
"Không có gì hết" Bạch Tử Họa đứng lên bước đi
"Huynh định thay trường bào sao?" Sênh Tiêu Mặc hỏi. Đôi chân dừng bước "Ừm, có gì lạ?" Bạch Tử Họa liếc nhìn người ở phía sau
Sênh Tiêu Mặc đứng lên tiến đến Bạch Tử Họa, " Huynh nhìn lại y phục đang mặc đi"
"Là Cốt...à không là đệ thay cho huynh" Hắn lại nhảy lên người ôm Bạch Tử Họa
Trên đời này Sênh Tiêu Mặc chỉ thích ôm mỗi nhị sư huynh và Cốt Cốt của mình
Sênh Tiêu Mặc ôm ngang bụng của hắn "Sư huynh, uống vài ly với đệ không?" Sênh Tiêu Mặc cất giọng hỏi. Bạch Tử Họa nói " Đệ tửu lượng kém, uống say thì sao?"
"Không sao đâu sư huynh, nhưng huynh uống hai chén này nhé" Sênh Tiêu Mặc buông ra khỏi Bạch Tử Họa, chỉ về hướng chén thuốc
"Ta khỏe rồi!"
"Đệ không ép huynh! Nhưng sao thế sư huynh"Sênh Tiêu Mặc bước lên trước mặt Bạch Tử Họa
"Ta không thích uống thuốc" Bạch Tử Họa dần nhỏ giọng lại hai chữ cuối
"Tại sao?"
"Vì nó...nó đắng"
"Ha ha, huynh cũng sợ đắng sao? Huynh và đệ cùng cảnh ngộ rồi. Huynh còn nhớ lúc nhỏ, lúc mà đệ mắc bệnh, huynh luôn bên đệ như thế này, có lần huynh cũng ép đệ uống thuốc"
"Năm được đệ được 11 tuổi, lúc đó chưa bái sư phụ làm sư, có lần bọn bạn đánh đệ, huynh và đại sư huynh thấy thế lại dọa bọn nó sợ chạy mà quên luôn cả dép, ngày sau thì kết bái huynh đệ, chắc hẳn là năm đó huynh được 16 tuổi, còn đại sư huynh cỡ 19, chúng ta vóc sức lên Trường Lưu, thi vào các vòng sau đó đại sư huynh, huynh và đệ được Chưởng Môn nhận làm đồ đệ, sư hết mực tin tưởng vào huynh, chức Chưởng Môn đời sau truyền lại cho huynh"
"Sư huynh lí do đệ thích ôm huynh là vì... đệ không muốn huynh đi đâu hết, huynh là ánh mặt trời xưa tan đi những bóng đen trong lòng đệ, cơ thể huynh thật ấm áp"
Bên ngoài từ nãy đến giờ Hoa Thiên Cốt đã nghe lén được tất cả,là vì Bạch Tử Họa cố ý hay vô ý?. Hoa Thiên Cốt gõ vào cửa
"Tiêu Mặc, huynh có ở trong đó không?"
"Muội vào đi!" Tiếng từ trong vọng ra cửa
Nàng đẩy cửa vào thì thấy Bạch Tử Họa
"Bái kiến tôn thượng" nàng lại lạnh nhạt hành lễ với hắn ( Bạch Tử Họa)
"Con đứng lên đi"
Hai người xoay người về hướng nàng
"Muội đến Tuyệt Tình điện làm gì vậy Cốt Cốt" Sênh Tiêu Mặc lại chứng nào tật nấy, hở thấy Hoa Thiên Cốt là nhảy vào họng Bạch Tử Họa ngồi
"Ủa! Muội tưởng là Tiêu Hồn điện"
"Nhưng ít ra muội cũng đến tìm huynh đúng không?"
"Giữa Tuyệt Tình điện và Tiêu Hồn điện con cũng không phân biệt được à?" Bạch Tử Họa có vẻ đang trách móc nàng
"Nhưng tôn thượng à, Tuyệt Tình điện rất giống Tiêu Hồn điện"
"Sao có thể?"
"Khá ồn ào" Nàng bình tỉnh nói với Bạch Tử Họa
Lão Bạch đã hiểu vụn ý của nàng nên nói
"Ừm, có việc gì sao?, nếu không con lui xuống đi!"
"Dạ! Nhưng tôn thượng người hãy nhớ tạo kết giới trước khi nói chuyện nhé, bây giờ thì đệ tử xin cáo lui" Nàng nở nụ cười nhìn hắn rồi lui vài bước ra cửa, ngoác ngoác cái tay về phía Sênh Tiêu Mặc sau đó quay người ra ngoài phòng.
"À, sư huynh đệ ra ngoài một lát"
"Ừm"
Hắn bước ra ngoài đi theo hướng của nàng vừa đi, Bạch Tử Họa dùng thuật ẩn thân đi theo sau, chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Tử Họa như thế này, hắn không lo chuyện bao đồng như Sênh Tiêu Mặc, nhưng bây giờ lại như thế, có lẽ đã động lòng với nàng rồi!
Đến sân sau của Trường Lưu, nàng dừng lại xoay người về phía sau, nàng nói
"Có người ở phía sau huynh!" Nàng đã đọc cốt truyện của nó nên biết Bạch Tử Họa sẽ theo cùng
"Đâu? Huynh không thấy" Hắn cũng xoay người về sau nhưng không thấy gì cả
Hoa Thiên Cốt suy nghĩ
- Nếu như mình làm vậy sẽ bại lộ thân phận thật của mình, đành lãng sang chuyện khác.
"Cốt Cốt ơi, muội sao lại thừ người ra đó, huynh có thấy ai đâu, đừng làm huynh sợ nha!" Sênh Tiêu Mặc hơi rụt rè
"Muội mắc cười huynh thật, muội chỉ hù tí thôi, không có ai đâu"
- Haizz cứ nghĩ bị phát hiện ( bị phát hiện rồi lão Bạch, chỉ là Hoa Thiên Cốt cho qua thôi, chuẩn bị ông mỏi chết cái chân này)
"Cầm lấy!" Hoa Thiên Cốt thẩy kiếm qua cho Sênh Tiêu Mặc
"Huynh đánh với muội đi! Đó là Hoành Dương kiếm" Nàng nhìn hắn, hắn cũng không thể nào từ chối mà gật đầu
"Không nhường nhé" Hoa Thiên Cốt cất giọng
Rồi nàng bẻ đi một ngón tay của mình
"Muội đang làm gì vậy?" Sênh Tiêu Mặc lo lắng nhìn tay nàng
"Muội không sao" vừa nói xong ngón tay đã tự hồi phục
Ngón tay vừa mới bẻ ra hóa thành thanh kiếm tiên
"Muội muốn sao cũng được, xuất chiêu trước đi" Sênh Tiêu Mặc cất giọng
Nàng nhờ truyện mà biết Thất Tuyệt phổ ghi gì, nàng cũng xem được mấy chiêu chí mạng, nhưng chắc là không cần. Chiêu nào của nàng cũng dứt khoác, ngay cả Sênh Tiêu Mặc cũng trở tay không kịp, Bạch Tử Họa thì né kiếm mà chạy vòng vòng
"Ui da! Muội mạnh thật đó, tập luyện ở đâu thế, tay của muội đang bị thương mà"
"Muội tự có cách trị liệu, cảm ơn huynh vì ngày hôm nay!"
"Cốt Cốt! Muội nói sơ qua những thanh kiếm cho huynh nghe được không?"
"Huynh có nhã hứng?"
"Ai chứ... Cốt Cốt của huynh giảng thì huynh sẽ có nhã hứng"
"Trong dòng kiếm tiên thì có ngũ Hoành kiếm, Đoạn niệm kiếm, Thiên Lạc kiếm, Bồng Như kiếm, Tuyệt Si kiếm, Mông Linh kiếm, Hiên Viên kiếm, Bích Lạc kiếm, Ánh Mạc kiếm, Thanh Viên kiếm, Thanh Luân kiếm, Vô Thiên kiếm, Lí Bạch kiếm."
"Ngũ Hoành kiếm gồm có Hoành Tiên kiếm, Hoành Sương kiếm, Hoành Phi kiếm, Hoành Dương kiếm lúc nãy huynh vừa mới sử dụng, còn thanh kiếm bé nhất là Hoành Minh kiếm."
"Nghe nói hàng vạn năm trước Thiên tôn đời thứ 100 lúc chết đã phong ấn 17 thanh kiếm này cùng với 17 món thần khí thượng cổ lên yêu thần, nghe nói 9 thanh kiếm đã được tìm thấy, còn 8 thanh kiếm khác đã thất lạc.
"Vậy có tung tích gì của 9 thanh kiếm đó chưa." Sênh Tiêu Mặc hỏi
"9 thanh kiếm đã phân tán ra, một thanh kiếm một nơi, 8 thanh kiếm đó đã bảo vệ từng khu vực mà nó ở, Thanh Luân kiếm thì đang trong động rồng âm dương, vào đó thì chỉ có lành ít dữ nhiều, khó lòng mà ra khỏi"
"Kiếm huynh đang dùng là Bồng Như kiếm, bồng bềnh như mây gió"
Rồi Sênh Tiêu Mặc giả bộ đau đầu rồi ngã vào Thiên Cốt, hắn ôm lấy nàng.
"Huynh có sao không?" Nàng lạnh nhạt nói
"Huynh không sao, đưa huynh về phòng đi"
...
Một lúc sau
Tiêu Hồn điện
Nàng đỡ Sênh Tiêu Mặc lên giường, định ra ngoài thì hắn nắm tay nàng, đẩy xuống giường một cách không thương tiếc, rồi hắn nằm lên phía trên của nàng.
Bạch Tử Họa đứng cạnh, máu đã dồn lên não, ăn một thùng dấm chua trộn lẫn cả ớt
Sênh Tiêu Mặc cởi lớp áo bên ngoài ra
"Huynh làm gì vậy? Buông muội ra đi!"
Sênh Tiêu Mặc nghe thấy như vẫn làm ngơ, hắn đặt môi mình vào nàng, nụ hôn mãnh liệt, luỗi của hắn dần đi vào miệng nàng, hai chiếc luỗi chơi đuổi bắt với nhau, nếu Ma Nghiêm mà thấy sẽ nói sư đệ!
Người đứng cạnh không chịu nổi mà đi ra cửa bỏ lớp tàn hình rồi gõ cửa đẩy vào, nhìn thấy cảnh tượng đó Bạch Tử Họa nói
"Sư đệ, Tiểu Cốt, hai người đang làm gì vậy hả?"
Sênh Tiêu Mặc ngừng hôn nàng ngước đầu lên thì nhìn thấy nhị sư huynh kính mến của mình
"Sư huynh, sao huynh đến đây" Hắn hơi bối rối nhìn Bạch Tử Họa
Thiên Cốt đẩy hắn ra, chạy đến núp sau lưng Tử Họa
Bạch Tử Họa tát thẳng vào mặt hắn, hắn không nói gì mà quỳ xuống
"Sư huynh, đệ xin lỗi"
Lão Bạch nhìn hắn rồi nắm tay Thiên Cốt đưa về Tuyệt Tình điện.
"Tiểu Cốt, sư đệ có làm gì con không?"
"Người nhìn thấy hết rồi tại sao lại hỏi con?"
"À ừm"
(Còn tiếp)