Chương 25: Trận chiến quyết liệt Bạch Tử Họa, Sênh Tiêu Mặc (p2)
Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa bay lên một nơi rất cao, cao đến nổi có thể nhìn thấy mây đang bồng bềnh dưới chân mình."Nàng đưa ta đến đây làm gì?"
Rồi nàng chỉ tay lên bầu trời rồi hỏi
"Ngươi có thấy gì không?
Câu này cũng giống như cái lần mà hắn hỏi nàng
"Một màn đêm"
"Ngươi có thấy ngôi sao không?" Nàng cất giọng trong trẻo, chất giọng ấy vẫn không thay đổi
"Không" Hắn dịu dàng đáp lại
"Thôi, bỏ qua chuyện này đi, mà ngươi không về Trường Lưu sao?"
"Ở đó có sư huynh và sư đệ của ta lo rồi, mấy ngày về cũng chẳng sao"
Rồi từ phía dưới chân núi có tiếng người gọi nàng
"Cốt Cốt!" Đó là Sênh Tiêu Mặc
Vào mỗi tối, hắn đều đến tìm nàng và làm cho nàng vui
Rồi hắn bay lêи đỉиɦ núi mà nàng thường đứng trên đó
Nàng định rời đi thì một bàn tay ấm áp níu lấy nàng, hắn kéo nàng lại bên hắn thật mạnh, rồi hắn khôm người xuống hôn lên môi nàng. Rồi chiếc lưỡi của hắn không yên phận mà luồn vào trong, cướp lấy mùi rượu trong miệng nàng.
Lúc sau, Sênh Tiêu Mặc lên đến đỉnh núi, hắn choáng váng khi thấy nàng chạm môi với người mà hắn luôn muốn đánh bại.
"Sư, sư..." Sênh Tiêu Mặc có chút khó thở
Nàng đẩy Bạch Tử Họa ra
"Tiêu Mặc?"
"Nhị sư huynh, đệ muốn đấu với huynh" Hắn đưa thanh kiếm ra
Bạch Tử Họa làm ngơ với hắn.
Nàng đã ngăn cản Sênh Tiêu Mặc, nhưng hắn nhất quyết không nghe, hắn vốn dĩ không phải đối thủ của Bạch Tử Họa.
Nàng bắn vào miệng hắn một viên thuốc, và đưa một thanh kiếm của mình cho hắn, đó là viên thuốc tăng công lực, được làm bằng máu của nàng, nó sẽ giúp Sênh Tiêu Mặc tăng nhanh công lực, quan trọng là... nó sẽ... vĩnh viễn như công lực hiện tại.
"Sư huynh, tại sao trước giờ lúc nào đệ cũng thua huynh? Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng vậy cả" Sênh Tiêu Mặc thấp giọng.
"Cốt Cốt, muội tránh ra đi, không sẽ bị thương đó" Hắn nhẹ nhàng nói
Nàng không còn cách nào khác đành phải lẳng lặng tránh qua một bên.
Bạch Tử Họa biến ra một thanh kiếm rồi bảo Sênh Tiêu Mặc đánh trước. Lúc Bạch Tử Họa xuất chiêu thì Sênh Tiêu Mặc hóa thành Thiên Cốt khiến hắn tê liệt chân tay.
Nhân cơ hội, hắn đá vào ngực của Tử Họa làm hắn văng ra, rồi chém ngang tay của đối thủ, máu bắt đầu tuôn ra từ cánh tay của Tử Họa.
"Tại sao? Thanh kiếm đó..."
"Huynh ngạc nhiên lắm sao? Đây là kiếm trảm tiên, yêu, bất cứ ai dù có mình đồng da thép cũng bị gục thôi"
Sênh Tiêu Mặc lại tấn công, Bạch Tử Họa né tránh như gió, phút cuối cũng định tấn công, nhưng Sênh Tiêu Mặc lại dùng chiêu khôn ngoan đó, vì hắn biết rõ nhị sư huynh sẽ không ra tay với Thiên Cốt thêm bất cứ lần nào nữa.
"A... sư phụ, chàng định đánh thϊếp sao?" Sênh Tiêu Mặc giả giọng của nàng
Bạch Tử Họa đành nhắm mắt đánh, không ngờ lại chỉ thẳng hướng về Thiên Cốt thật, nàng chạy đi
"Đánh nhầm rồi"
"Sư đệ, đừng gặt ta"
Cuối cùng nàng mới chịu xuất chiêu, nàng chỉ còn lại 3 thanh kiếm làm sao quen tay được đây, nàng nhất bỗng 3 thanh kiếm rồi phóng về Tử Họa, hắn mở mắt ra, lần lượt đánh nó ra, nhưng sao khi hất ra thì chúng lại xong thẳng đến rất điêu luyện.
Hắn lùi lại về sau, và trượt chân ngã xuống, nàng bay xuống kéo hắn lên.
"Người mà ngươi cần đấu là người đó, không phải ta" Nàng chỉ tay về Sênh Tiêu Mặc.
Hắn mỉm cười rồi lau về phía của Sênh Tiêu Mặc. Bỗng có một âm thanh khàn khàn được phát ra
"Hai người dừng tay lại đi, sư huynh đệ tàn sát lẫn nhau vui lắm hả?" Ma Nghiêm bước ra
Nói một lát, từ trên trời giáng xuống thiên loi, 4 người họ rơi xuống, Bạch Tử Họa ôm Thiên Cốt, còn Ma Nghiêm thì nắm lấy áo của Sênh Tiêu Mặc. Họ rơi từ độ cao 2 km, không chết là hên lắm rồi, ừ, đương nhiên không chết vì họ là tiên mà.
"Tiểu Cốt, nàng không sao chứ?" Giọng của Thiên Cốt cất lên
"À, ừ, ta không sao"
"Ủa, Thiên Cốt, Tử Họa, Thiên Cốt, Tử Họa" Đầu nàng đang xoay mòng mòng
Tức Thiên Cốt đã hóa đổi cơ thể với Tử Họa
Đến cặp của Ma Nghiêm
"Ua da, đau đầu quá"
"Tại sao lại có thiên lôi vậy chứ?"
Ôi, cặp của họ cũng hóa đổi cho nhau
Tức Ma Nghiêm là Sênh Tiêu Mặc, Sênh Tiêu Mặc là Ma Nghiêm
Không thể nào!
(Còn tiếp)