Chương 24: Xác xuất tình cảm tăng 10% (p2)
Nhân cơ hội họ không ở đây, Bạch Tử Họa bay xuống núi, hắn cũng hỏi được rất nhiều người, ai cũng chỉ cho hắn, nhưng lúc đến chỗ thì lại không thấy nàng đâu.Hắn cứ đi tìm, tìm mãi đến tối cũng không thấy, đành ở lại đây qua đêm thôi
Sáng hôm sau
Mặt trời vừa ló dạng thì hắn lại đi tìm, khi đi ngang một thiếu nữ mặc y phục màu trắng, đội chiếc mũ có những mảnh rèm che đi khuôn mặt thì hắn có cảm giác rất quen thuộc, hắn nắm lấy cánh tay của nàng, Thần Thỏ nhìn thấy định ngang cản thì nàng đưa tay lên ám thị hắn lùi lại.
Thần Thỏ đành lui xuống một bước
"Ngươi là ai?" Nàng quẳng một câu lạnh lùng nhưng đầy ấm áp
Hắn không nói gì mà đưa tay lên định vén mảnh vải lên thì bị nàng hất tay đi. Nàng đã thật sự quên hắn rồi sao? Người mà nàng từng yêu hơn tất cả.
Nếu muốn kể tội thì người đầu tiên cũng chính là bản thân hắn, là vì hắn quá tự tin, là vì hắn không hiểu lòng của nữ nhân mà mình yêu, là vì hắn quá vô dụng, hắn tự trách mình sao lúc đó lại không ngăn cản nàng lại.
"Tiểu Cốt"
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, một đôi mắt che giấu bao nổi đau buồn suốt 6 năm nay
"Tại sao ngươi lại biết tên ta"
"Chúng ta là phu thê, nàng quên rồi sao? Ta là Bạch Tử Họa đây"
Nàng đánh một chưởng nhẹ vào hắn, rồi tấn công liên tục, hai người đánh qua đánh lại
"Nàng muốn chào hỏi ta bằng cách này?"
Tại một nơi hoang du hẻo lánh như thế này, rất thích hợp cho họ đấu với nhau, nhưng đã có một người quấy rối
"Nữ... à không, Thượng tiên, có người làm loạn trong Mê Động, họ nói nếu người không gặp họ thì sẽ gϊếŧ chết tất cả các tiểu tiên trong Động, xin người hãy trở về" Một tên tiểu tiên cung kính quỳ xuống
"Ta biết rồi." Nàng thu kiếm hóa thành cơn gió cùng họ bay về
Vừa về đến đã nghe tiếng ầm ĩ trong động
"Mỹ nhân đâu rồi, mau gọi nàng ra đây, không thì ta sẽ gϊếŧ các ngươi"
"Ta ở đây, mau thả họ ra" Chỉ với ánh mắt vô tình và giọng nói lạnh lùng đã làm cho họ sợ lạnh ngắt cả tay chân. Tên cầm đầu đành phải nghe lời
"Mỹ nhân, nàng một thân nữ nhi yếu ớt sao không cần một người nam nhân để nương tựa"
"Ta không cần, nếu so với các ngươi thì ta mạnh hơn gắp vạn lần" Nàng nó xong thì lượt như gió đến từng người, lát sau đã không còn nghe tiếng họ nữa
Nàng phân thân kề dao vào cổ từng người một
"Ta cảnh cáo các ngươi, nếu như còn đến đây náo loạn thì, kết quả như thế nào các ngươi cũng tự biết" Nàng dùng sức mạnh phá nát tảng đá bên cạnh, bọn chúng hoảng hốt cùng reo lên
"Dạ đại tỷ"
Nàng thu dao, hợp lại cơ thể thành một. Những người làm náo loạn chạy đi
"Lúc đối đầu với họ nàng thật đáng sợ, ánh mắt có chút ghê tợm đó, nàng làm ta cũng lạnh ngắt tay chân rồi đây " Bạch Tử Họa nói
Nàng đáp lại hắn bằng đôi mắt lạnh lùng rồi bước lại gần hắn và nói
"Thượng tiên Trường Lưu Bạch Tử Họa như ngươi thì làm sao sợ ta được chứ"
"Sao nàng lại biết?"
"Cung vũ ngươi đang đeo, cộng thêm cách ăn mặc của ngươi đã nói lên điều đó"
Rồi bên ngoài lại có một tên phá hoạn cuộc nói chuyện của họ
"Thượng tiên, nguy rồi, nguy rồi.." Tên tiểu tiên kia chạy đến thì bị nàng đưa tay lên trán hắn đưa qua đưa lại
"Ngươi đã phá ta bao nhiêu lần rồi!"
"Nhưng mà thưa người, chuyện lớn đang xảy ra"
"Có chuyện gì?"
"Chuyện là... bữa trưa của người bị cháy hết rồi"
"Vậy thì sao?"
"Người là cành vàng lá ngọc của chúng tôi, nên phải có đủ sức khỏe"
"Thế ngươi muốn sao đây?"
"Đây là câu thuộc hạ chờ rất lâu rồi"
"Chúng thuộc hạ chưa bao giờ thưởng thức món ăn người nấu, vậy người hãy làm thức ăn cho 6 tiểu tiên bọn tôi với, Thần Thỏ và cả người đứng cạnh người nữa"
Nàng gật đầu
Lúc đi ra chợ để mua đồ chẳng ai nói chuyện với ai, đúng là băng với băng gia chạm có khác.
Đi một quãng nữa một người mới thốt nên lời
"Tiểu Cốt, nàng định làm món gì?"
"Ta không biết nữa, thấy một thứ gì đó rồi tự nhớ món thôi"
Sau khi về đến Mê động, họ bên trong bếp làm đồ ăn, các Tiểu tiên rón rén nhìn trộm bên trong, nàng đúng là vẫn như xưa, tài nấu ăn vẫn như vậy.
Còn cái tên kia thì chỉ quan sát thôi, chứ có phụ được gì đâu.
Nàng dùng phép đưa 9 cái đĩa đầy thức ăn ra bàn. Bọn tiên kia thì háo hức muốn tuôn cả nước miếng ra. Thế là họ không kìm chế lại nổi mà ngoài vào bàn ăn trước, họ nói nếu có món ngon thì phải có rượu. Thế là họ uống say mèm, nàng và tên họ Bạch chỉ biết cười, chứ làm sao bây giờ. Còn thần thỏ đáng yêu cũng say cùng bọn tiểu tiên kia, lúc say hắn ngã vào vai nàng và ngủ.
Nàng dọn dẹp đống chén đĩa kia rồi đắp cho từng người một chiếc chăn.
"Không biết ở đây nàng là chủ nhân của họ hay là mẫu thân vậy?" Bạch Tử Họa điềm đạm cất giọng
"Đối với ta, họ như những người đệ đệ vậy, ta không xem họ như thuộc hạ đâu"
Nàng lại mỉm cười
-Có thôi đi không, đừng cười nữa, tim ta sắp rụng ra rồi.- Bạch Tử Họa nghĩ thầm
(Còn tiếp)