[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 23

Chương 23: Mối tình được xe duyên (p2)
Tử Huân ngay trong buổi tiệc đã cá cược với Bạch Tử Họa

"Tử Họa, chúng ta cá cược không?"

"Muội muốn cá cược như thế nào"

"Hay là... huynh nói yêu người khác trước mặt Thiên Cốt thử xem, nếu muội ấy ghen coi như là huynh thắng"

Bạch Tử Họa gật đầu

Tối hôm đó hắn không hề ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện cá cược. Hắn trằn trọc cả đêm, đến sáng, hắn như người mất hồn đi đến đại điện Trường Lưu để hợp mặt tam tiên.

Đến nhã nhem chiều mới xong, nàng đứng bên ngoài đón hắn, còn Nguyệt Nam vẫn còn đang ngủ. Nàng ôm hắn

Ngày hôm sau

Bạch Tử Họa lấy hết can đảm để nói với nàng, dù biết nó là giả nhưng hắn vẫn sợ. Kết quả thì nàng có ghen đó, nhưng mà... nàng chạy ra ngoài, trước khi đi không quen tráo đổi Nghiệm Sinh Thạch, nàng lấy một viên thạch của người chết đặt vào, còn viên thạch thật thì tự mình giữ.

Nàng chạy xuống núi, xông thẳng vào một mê động cách xa Trường Lưu rất rất nhiều, trong động bỗng có một ngọn lửa bừng sáng lên, nàng nhìn thấy, đó là một chú thỏ, nó biết đứng, biết nói, có tay chân như con người, nhìn bao quanh thì rất chửng chạc. Nói chung là giống con người.

"Đừng khóc cô bé à" Chú thỏ từ trong bước ra cùng với nhiều người bạn của nó

"Ai?" Nàng nhìn xung quanh

"Là tôi thưa chủ nhân" Nó đứng trước mặt nàng

"Tại sao lại gọi ta là chủ nhân?"

"Vì người đã phá được phong ấn của một tên ác độc đã gieo lên tôi, tôi không còn cách nào khác mà dùng tấm thân này để bảo vệ người" Nói xong hắn tiến đến hôn lên môi nàng, lập tức nàng quên tất cả mọi thứ mà cần quên, hồi ức của nàng bỗng không còn hiện diện của Trường Lưu hay Bạch Tử Họa gì nữa.

Nàng không nói gì chỉ hỏi chú thỏ à không là thần thỏ vài câu rồi ra lệnh cho hắn canh bên ngoài rồi nàng bắt đầu tu luyện

Sau đó lại học về ngành y, phân biệt các loại thảo dược, bốc thuốc, châm cứu

Học xong thần thỏ hỏi nàng

"Chủ nhân, đã nhiều năm người ở đây rồi, người không về nhà sao?"

"Nhà của ta ở đây, còn ở đâu nữa"

Hắn cười cười rồi nhìn nàng

Nàng nhìn từ dưới lên trên thân hình của hắn, bộ y phục đen, tóc cũng đen, nhìn như một con quạ hóa tiên chứ thỏ hóa tiên cái nổi gì, nàng lắc đầu, đưa thần thỏ ra ngoài, nàng mua y phục màu trắng cho hắn, trên đường đi ai cũng nhìn hai người, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng đã làm cho bao nhiêu nam nhân phải hằng đêm nhớ mong.

Còn riêng về phần thần thỏ, hắn cũng rất nam tính, gương mặt không

hẳn là xinh nhưng có đôi mắt che nổi buồn nhạt, hắn cũng làm cho những nữ nhân phải nhìn lóa mắt.

Nhiều nam nhân kiếm cớ bị bệnh để được nàng cứu chữa.

Danh tiếng của nàng vang dội khắp nơi, nhưng không ai biết tên của nàng, vì nàng có cho những người đó biết đâu

Rồi bỗng một ngày

Đại điện Trường Lưu hôm nay vắng Tôn thượng Bạch Tử Họa và Nho tôn Sênh Tiêu Mặc, Ma Nghiêm tức điên lên đi tìm, vì ông hiểu được nổi đau của Bạch Tử Họa nên không cằn nhằn gì, lúc nào cũng vậy, sáng nào cũng vậy, Bạch Tử Họa thường xuyên không lên điện, hoặc nếu như có lên thì cũng trể giờ.

Từ lúc biết tin nàng vẫn còn sống, Sênh Tiêu Mặc rất vui mừng, hắn sẽ tước đoạt đi nàng từ trong tay Bạch Tử Họa

Rồi hắn cứ để bộ dạng thế mà đi xuống núi, hắn hỏi từng người, cuối cùng cũng đến nơi, nhưng chưa biết chính xác nàng ở đâu. Hắn đã lập lên kế hoạch để được gặp nàng. Đúng như dự đoán, người đó chính là nàng, nhưng bây giờ nàng đã là Thượng Tiên, liệu nàng có còn chấp nhận hắn?

Hắn hóa thành một người ăn mày bệnh tật

Sênh Tiêu Mặc lại hóa thêm một cái chén bị vỡ, rồi bước lại gần nàng, giả bộ như đang bị bệnh thật, hắn ho vài cái. Nàng nhìn thấy thì hiền từ nói

"Huynh hãy đi với ta"

Thần thỏ không vui mấy khi nhìn thấy nàng thân thiết với người đàn ông khác, vì thần thỏ cũng có tình cảm không đơn giản là chủ tớ với nàng mà là tình cảm nam nữ.

Hiện tại đã tìm được chổ ở của nàng, hắn ở lại qua đêm rồi từ biệt nàng, hắn biến lại như cũ rồi thông thả bước về Trường Lưu mà không nhớ ông sư huynh râu vểnh đang tức điên chờ ở điện.

Về đến nơi thì...

"Sư đệ, đệ sao lại tơi tã như thế?" Bạch Tử Họa hỏi

Thanh La và Hỏa Tịch đang cười khúc khích

"A chết, quên mất, mới bị Sát Thiên Mạch đánh cho một trận nên mới vậy đó" Sênh Tiêu Mặc cười, bây giờ nhìn lại, đâu giống Nho tôn Trường Lưu, sư đệ của Bạch Tử Họa, mà nhìn giống... con nít hơn

"Sao hắn dám đánh đệ, để ta đi xử lí hắn" Ma Nghiêm bước được vài bước thì Sênh Tiêu Mặc cản lại

"Sư huynh à, đệ nói thế mà huynh cũng tin được sao?"

Rồi hắn biến lại như cũ

Ma Nghiêm chuẩn bị xử lí hắn rồi, hắn lấy một cành cây rược Sênh Tiêu Mặc chạy lòng vòng Trường Lưu.

(Còn tiếp)