[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 22

Chương 22: Đại kết cục phần 1
Sáng sớm nàng vui đùa chạy lon ton quanh Tuyệt Tình điện cùng U Nhược và Đường Bảo. Đến trưa trời bắt đầu nắng gắt, những ánh nắng chói chan đan xen nhau chiếu sáng.

Nàng định chạy vào phòng Tử Họa, đang chạy ngoài hành lang thì bất cẩn ngã xuống đất, cái người đó đó giả vờ là không biết, một hồi lâu không nghe thấy giọng nàng, Bạch Tử Họa bước ra

Nàng hù hắn rồi hỏi

"Chàng sợ gì nhất?"

"Sợ hả? Ta sợ mất nàng!"

"Vậy chàng sợ ai nhất?"

"Sợ nàng"

"Chàng sợ nhìn thấy điều gì nhất?"

"Sợ nhìn thấy nàng chết và... đang thân mật với người nam nhân khác trừ ta"

"Chàng có yêu ta không?

"Nếu ta không yêu nàng thì yêu ai bây giờ đây?" Nói xong hắn đưa nàng vào phòng, đẩy nàng xuống giường một cách không thương tiết, hắn phất tay đóng sập cửa lại, chưa kịp định thần lại đã nhìn thấy thân hình to lớn đè lên

"Chàng làm gì vậy? Thϊếp la lên đó"

"Nàng cứ việc la đi, U Nhược nếu có bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy đâu"

"Chàng được lắm Bạch Tử Họa, chàng..." Chưa kịp nói xong môi hắn đã phủ lên môi nàng.

"Sư phụ, buông thϊếp ra, thϊếp ..." Nàng bị chặn lại bởi nụ hôn của hắn

...

Sáng hôm sau

Nàng nằm sắp lên người của hắn, nàng chưa từng nhìn thấy Bạch Tử Họa như hiện tại, lúc trước hắn chưa bao giờ như vậy, đến một nữ nhân cũng không động vào.

Nàng di chuyển người lên, vô ý làm Bạch Tử Họa tĩnh giấc, nàng mỉm cười và nói

"Chào buổi sáng, sư phụ"

Hắn nhìn nàng rồi mỉm cười

"Nàng biết cười từ lúc nào vậy?"

"Thϊếp không biết nữa"

"Từ khi nàng ngất đi ở đào viên thì đã không thấy nàng cười nữa, hơn nữa lại lạnh nhạt hơn trước"

Nàng gật đầu rồi hỏi hắn

"Sư phụ nếu một ngày nào đó thϊếp chết đi thì sao?"

"Ta sẽ quấy rối Âm Phủ nhiếu loạn Thiên Đình để lấy lại hồn pháp của nàng"

"Nếu giả xử như thϊếp hồn xiêu phách tán thì sao?"

"Ta sẽ chết cùng nàng"

"Nhưng làm sao để tự tử đây? Thϊếp nhớ chàng đâu có bị thương"

"Nàng hỏi nhiều như thế có phải muốn rời xa ta không? Nàng không cần ta nữa sao?"

"Đâu, đâu có, chỉ là...."

"Chỉ là thế nào?"

"Ngày mai chàng sẽ biết"

Thế là ngày hắn sợ nhất cũng đến, hắn tĩnh dậy sau cơn mê mang, Bạch Tử Họa nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có mỗi hắn, bước xuống giường định chạy ra ngoài thì nhìn thấy bức thư để trên bàn, hắn mở ra xem

*Bạch Tử Họa, tạm biệt chàng, chúng ta sẽ sớm tương phùng thôi, chàng đợi thϊếp một năm nhé*

Ngày đầu tiên thì lại không sao, dần dần từng ngày trôi qua, tâm trạng của hắn không được vui, hắn ít tiếp xúc với mọi người hơn và cũng ít khi lên điện để hợp mắt tam tiên.

Ngày đêm hắn chỉ trong tòa tháp tri vi tìm nàng, có lần còn xung đột với Ma Nghiêm.

Ma Nghiêm tung cửa vào

Hắn chạy vào ngăn cản

"Sư đệ, đệ có dừng lại không, tri vi tốn rất nhiều công lực, nếu muội ấy trở về mà thấy đệ như thế này sẽ không vui đâu"

"Không cần biết, đệ sẽ tìm nàng"

Bốp

"Đệ đã chờ muội ấy suốt 4 năm rồi, tại sao còn chưa tĩnh ngộ ra, muội ấy sẽ không về nữa đâu!"

"Huynh đừng nói nữa, giá nào đệ cũng phải tìm nàng"

Ma Nghiêm tức giận bước ra

Sau đó Lạc Thập Nhất chạy vào, trên tay có cầm một viên đá màu vàng cam, nhưng ánh sáng của nó đã tắt

"Tôn thượng, tôn thượng, có chuyện không hay rồi"

"Nói"

Lạc Thập Nhất cúi đầu xuống, hai tay dâng lên một viên đá

"Nghiệm sinh thạch này là của... Thiên Cốt"

"Ngươi lui ra ngoài đi"

"Dạ"

Lát sau hắn ngất đi

Lúc tĩnh lại đã thấy nàng ngồi cạnh bên, hắn nắm lấy tay của nàng

"Tiểu Cốt, mấy năm nay nàng đã đi đâu? Tại sao Sinh Thạch của nàng lại không phát sáng"

Mãi sau không nghe tiếng trả lời, hắn ngồi dậy thì thấy nàng đang ngủ, hắn đưa nàng lên giường rồi cùng nàng ngủ chốc lát hắn cũng thϊếp đi, cùng nàng lạc vào xứ hoa ảo mộng.

(End phần 1)