[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 21

Chương 21: Nhớ lại mọi chuyện
"Xin lỗi, ta phải trở về Thất Sát, tạm biệt!"

"À, ngươi đừng đến đó nữa, kẻo sẽ bị bắt, ngươi mau đến gặp sư huynh ngươi đi, chắc hắn đang nhớ ngươi và Tiêu Mặc ca lắm" nói xong nàng bước ra ngoài

Bạch Tử Họa cố đuổi theo, nhưng hắn đang bị thương không đuổi kịp, hắn mệt mỏi ngồi xuống hành lang.

"Tiểu Cốt, nàng đã hứa sẽ không rời xa ta cơ mà, tại sao lại không giữ lời hứa chứ?" Hắn ôm chiếc cung linh vào lòng ngực, vài giọt nước mặn nồng rơi lên môi hắn, cảm thấy gương mặt ẩm ướt, khi hắn sờ lên phát hiện chỉ toàn là nước mắt.

Vài ngày sau

Hắn đã hồi phục hoàn toàn công lực, Ma Nghiêm đã nhiều lần ngăn cản hắn đến Thất Sát nhưng hắn không nghe, thậm chí là đánh cho Ma Nghiêm trọng thương

Hắn điên, hắn khờ, hắn dại, đều là vì nàng, hắn đã mất đi lí trí

Khi đến Thất Sát, hắn lại hét lớn

"Sát Thiên Mạch, ngươi ra đây"

Sát Thiên Mạch lại xuất hiện trước mặt hắn

"Bạch Tử Họa, lần trước ngươi may mắn thoát được, lần này sẽ không có chuyện đó đâu, tiếp chiêu"

"Đừng ăn nói hồ đồ" Hắn xuất chiêu đánh liên tục vào người Sát Thiên Mạch, sơ ý làm gương mặt hắn bị thương, từ phía sau có hai người nhạy lại đánh

"Sư đệ, mau trở về đi, sư huynh rất nhớ đệ"

"Đệ đã nói Cốt Cốt đi đâu đệ sẽ đi đó"

"Bạch Tử Họa? Đúng chứ?"

"Ừ"

"Ta đã nói đừng tới nữa rồi mà" Hoa Thiên Cốt nói

"Mau quay về đi" Nàng tạo ra một vòng tròn liên kết với phòng hắn, nàng đẩy hắn vào rồi khép đóng vòng tròn lại

"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ" Hoa Thiên Cốt đỡ Sát Thiên Mạch đứng lên

"Tên Bạch Tử Họa thúi tha đó, hắn dám làm ta ra nông nổi thế này, tập hộp ma đầu, ngày mai tấn công Trường Lưu

...

Ngày sau

______________________________

Trường Lưu sơn

Sáng sớm không khí trong lành như mọi khi, không ai nghe những chú chim nhạn không còn cất tiếng hót nữa, đám đệ tử của Trường Lưu đang đứng nghiêm trong đại điện, bỗng Ma Nghiêm cất tiếng nói

"Xin mời Hiên Viên Lãng vào điện" Giọng ông thất thanh vang vọng khắp điện

Hắn bước vào, khí chất trẻ con, nghịch ngợm ngày xưa đã không còn nữa, mà là một Hiên Viên Lãng với khí chất nghiêm nghị, trưởng thành

"Bái kiến Tôn thượng, Thế tôn" Hắn quỳ xuống cung kính hành lễ

"Hoàng thượng người không cần đa lễ, mau đứng lên đi" hắn chầm chậm đứng lên

Khi nghe hai chữ hoàng thượng, những đệ tử mới vào sau hắn rất ngạc nhiên

"Hoàng thượng, mời"

Hắn bước lên sảnh, ngồi lên chiếc ghế được đặt bên trái rồi hỏi

"Đệ tử mạu mụi cả gan hỏi Tôn thượng và Thế tôn, Nho tôn người đâu rồi ạ?"

"Ta không biết đệ ấy ở đâu nữa, dạo này không thấy bóng dáng đâu cả" Thế tôn Ma Nghiêm nói

"Đệ ấy đi ngao du thôi, mấy ngày nữa sẽ về" Bạch Tử Họa nói dối không chốp mắt

"Thôi được rồi, các ngươi lui xuống đi" Thế tôn hô to

"Dạ" Đám đệ tử đồng thanh

Vừa lui ra được vài bước thì tiếng chuông vang lên, là Thất Sát tấn công. Mọi người bay ra ngoài

"Sát Thiên Mạch! Ngươi đã giấu Tiểu Cốt đi đâu rồi" Bạch Tử Họa cất giọng

"Ta không biết! Ngươi tự đi mà tìm"

Nghe xong Bạch Tử Họa nhíu mài, chốc lát đã giản ra rồi hóa thành cơn gió bay về hướng Thất Sát điện, Hiên Viên Lãng chần chừ một lúc rồi cũng bay theo.

"Lâu rồi không gặp, Ma Nghiêm" Sát Thiên Mạch nói

"Bạch Tử Họa và tên nhóc kia đã đi gặp Tiểu Bất Điểm rồi, bây giờ chỉ còn ngươi và đám vô dụng kia thôi"

Ma Nghiêm không để ý đến hắn mà nhìn Sênh Tiêu Mặc

"Sư đệ" Ma Nghiêm bước đến gần chỗ Sênh Tiêu Mặc đang đứng, đi lòng vòng xem xét rồi hỏi

"Sư đệ, đệ không sao chứ?" Hắn lo lắng hỏi

"Đệ không sao, nhưng ngược lại là huynh có sao đó!" Nói xong Sênh Tiêu Mặc dùng đòn chưởng ép hắn đi

_________________________________

Thất Sát điện

Bạch Tử Họa đến Thất Sát xông vào từng phòng để tìm nàng, cuối cùng đã tìm được, hắn đứng ngoài cửa và gọi

"Tiểu Cốt" Hắn nhìn nàng khẽ nhếch miệng lên.

Nàng nhìn hắn

"Ngươi đến đây có việc gì không?" Thiên Cốt hỏi

"Không lẽ có việc ta mới đến tìm nàng được sao?"

"Tất nhiên là vậy rồi! Ta không rảnh để nói chuyện phiến với ngươi"

"Vậy sao?" Bạch Tử Họa bước lại gần nàng

"Hay là ngươi giúp ta nhé!" Nàng cất giọng

"Nàng muốn ta giúp nàng việc gì nào?"

Rồi nàng chỉ vào mấy đống sách cao đặt trên bàn

"Ý nàng là sao đây?"

"Chép bài phạt giúp ta đi! Hôm đó ta đến Trường Lưu của ngươi học vi phạm nội quy bị Đào ông phạt"

"Sao nàng vào được Trường Lưu?"

"Cải trang"

"Vậy nàng là cô gái không có cung mộc đó hả?"

"À ừ, hay là tối nay ngươi cứ ngủ ở đây đi"

Bạch Tử Họa gật đầu rồi ôm lấy nàng

"Tiểu Cốt ta nhớ nàng lắm" Hắn cúi đầu xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn, chiếc luỗi của hắn không an phận mà luồn vào miệng nàng, cùng chiếc luỗi kia chơi đủa bắt. Nàng bị hắn hôn cho đầu óc không tĩnh táo cùng hắn chìm vào xứ hoa.

Đúng lúc đó Hiên Viên Lãng đi ngang qua, hắn dừng lại nhìn bọn họ đang làm hành động thân mật với nhau mà lòng đau thắt, tay chân hắn rung rẩy, đến nỗi rơi cả thanh kiếm đang cầm trên tay.

Họ ngừng hôn và nhìn ra ngoài

"Tôn thượng, Thiên Cốt, hai người... hai người, Tôn thượng, chẳng phải người là sư phụ của nàng sao? Tại sao lại, lại làm hành động đó?"

"Ta và nàng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ sư đồ rồi, sao lại không được làm hành động đó?"

"Hai người đang nói gì vậy, ta không hiểu, huynh là ai?" Nàng rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn

"Ta là Hiên Viên Lãng, nàng không nhớ ta sao?"

"Ta đã từng quen biết?"

"Ừm, không phải quen biết bình thường, mà là rất rất thân thiết" Hiên Viên Lãng bước vào

"Mà nè, hai người biết tờ giấy này là gì không?" Nàng lấy trong khư đỉnh ra một tờ giấy

Nàng mở ra, một vật gì đó được kẹp trong tờ giấy rơi xuống, nàng nhặt lên

"Cung vũ?"

"Mở ra xem nó ghi gì đi" Hiên Viên Lãng nói

Nàng mở toan nó ra, những tia sáng chói mắt lóe lên, nàng đưa một tay lên che mắt, rồi những dòng chữ hiện lên ngay trước mắt, nó có ghi về việc nàng mất trí, cách hóa giải,...

Đọc xong tờ giấy rơi xuống, đầu nàng bỗng trở nên đau dữ dội, luồng khí vàng nhạt từ trong mảnh giấy bay vào đầu nàng

Đột nhiên có một sức mạnh vô hình đẩy Bạch Tử Họa và Hiên Viên Lãng ra, nàng đã hồi phục được phân nửa kí ức, nàng chỉ nhớ lập là lập lửng, nàng biết Hiên Viên Lãng là ai, Bạch Tử Họa là ai. Chỉ thoáng biết qua chứ không rõ cho lắm.

"Sư phụ, Lãng ca ca"

Vừa nghe hai chữ sư phụ là Bạch Tử Họa đã lạnh ngắt tay chân, hắn sợ khi nàng nhớ lại sẽ lại hận hắn không cần hắn nữa, hắn sợ khi nàng nhớ lại sẽ rời xa hắn, đúng là ông trời biết trêu người mà, thừa biết hắn yêu nàng mà lại để cho nàng yêu người khác, đúng là thật buồn cười. Hắn nguyện vân hiến tất cả để được bên nàng vậy mà... nói ra lòng cũng xót xa.

Từ bên ngoài cánh cửa, Thiền Xuân Thu đang đứng bên ngoài, hắn nhân cơ hội đánh một đòn chưởng chí mạng vào người nàng, nàng thổ huyết, 3 hồn 7 phách phân tán khắp nơi trong phòng

"Thiền Xuân Thu, ngươi thật là bỉ ổi" Bạch Tử Họa nói

"Ngươi đừng lo trách ta mà hãy lo người đang nằm trong tay ngươi kìa" Nói xong hắn quay lưng bỏ đi

Bạch Tử Họa đặt nàng xuống, bước lại đóng chặt cửa rồi tạo nhiều màn kết giới rồi dùng mắt âm dương để nhìn.

"Hắc Bạch Vô Thường" Hắn chào hỏi họ bằng một cái chưởng, nhưng muộn rồi, hai người họ đã mang hồn của nàng đi

"Hiên Viên Lãng, ngươi ở đây canh giữ nàng, ta đi một lát rồi về ngay" Nói xong hắn xuất hồn ra đi đến một nơi có tên là Địa Ngục

Hắn chạy vào trong phủ

"Diêm Vương, mau đưa hồn của nàng lại cho ta!"

"Nàng ta đang đi vào vòng luân hồi, vì là tiên nên sẽ đi thẳng vào mà không nhận bất cứ hình phạt nào cả" Diêm Vương lãm đạm trả lời

Hắn không nói gì mà chạy vào 7 nẻo luân hồi cùng nàng.

Đứng trước đá Tam Sinh, nàng bất ngờ khi biết kiếp trước của mình là gì và kiếp này, kiếp sau. Cuối cùng nàng cũng biết thân phận thật sự của nàng, nàng quay lưng định bước qua nẻo kế thì có một giọng nói cất lên

"Tiểu Cốt!" Hắn chạy đến thật nhanh, lau vào người nàng

Nàng lại đẩy hắn ra

"Bạch Tử Họa, trước đá Tam Sinh, tại cầu Nại Hà, ta đã gặp ngươi ở đâu?"

Hắn lại ôm nàng thật chặt

"Gặp nhau ở đâu cũng được, nhưng xin nàng đừng bỏ ta lại một mình! Sống mà thiếu nàng, ta như chẳng tồn tại, sống thiếu nàng, ta thà chết còn hơn, ta cần nàng, ta cần nàng hơn là thiên hạ chúng sinh gì đó, đã rất lâu rồi ta mới có cảm giác được ấm áp, vậy mà nàng lại nhẫn tâm bỏ đi như thế sao? Nàng có biết sống không có nàng ta như thế nào không? Lúc trước nàng đã hứa sẽ mãi mãi không rời xa vi sư, nhưng cuối cùng nàng lại không giữ lời, cứ tránh né ta" Hắn buông nàng ra

"Ngươi nghĩ nói thế ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Vậy tại sao năm đó ngươi lại ra tay gϊếŧ ta? Năm đó ngươi ra tay với ta cũng là vì chúng sinh thiên hạ, Tiên Giới, Lục Giới thôi, ngươi luôn mong muốn ta sẽ buông tay, ta đã buông tay ngươi đi vào vòng luân hồi, tại sao bây giờ lại ngăn cản không cho ta đi?"

"Là bởi vì ta yêu nàng! Ta không muốn nàng đi đâu hết, chỉ đơn giản bên nhau như thế này là đủ rồi, đôi lúc ta cũng ngưỡng mộ những kẻ phàm nhân kia, sinh, lão, bệnh, tử, họ được quên đi kiếp này và tiếp tục sống vào kiếp sau, còn hơn là thần tiên vĩnh viễn sống, không già, không chết. Sống là phàm nhân bên nhau được trọn kiếp vậy cũng đủ rồi"

"Bạch Tử Họa!, chúng ta về thôi" Nói một tí nàng cũng xiu lòng

Họ trở về nhân gian, sau đó cùng nhau đi đến Trường Lưu để hóa giải, hai bên Thất Sát và Trường Lưu cũng thuận hòa với nhau, vài ngày sau đó nàng trở về Tuyệt Tình điện với hắn, buổi bái đường thành thân được tổ chức ngay ngày hôm sau, đến tối Bạch Tử Họa nồng nặc mùi rượu bước vào phòng.

Hắn vén tấm vải đỏ lên, cùng nàng uống rượu giao bôi, hắn không nói gì mà nhanh chóng đè nàng xuống giường.

(Còn tiếp)