[Hoa Thiên Cốt] Vượt Muôn Trùng Kiếp

Chương 20

Chương 20: Nho tôn lậc lộng, phản bội sư môn
Bạch Tử Họa đến Thất Sát la ầm lên

"Sát Thiên Mạch! Ngươi ra đây cho ta! Sát Thiên Mạch!"

Từ trên cao một mỹ nam đáp xuống trước mặt hắn

"Chẳng hay Thượng tiên Trường Lưu đến tìm ta có chuyện gì?" Sát Thiên Mạch ngạo mạn hỏi

"Mau trả Tiểu Cốt lại cho ta!" Lửa giận trong lòng hắn không kìm chế được mà bật tung ra

"Nếu ta không trả muội ấy lại cho ngươi thì sao?" Giọng nói của Sát Thiên Mạch chứa đầy ma mị

Bạch Tử Họa không nói gì mà lau đến tấn công Sát Thiên Mạch

"Bạch Tử Họa, ngươi hãy nghe rõ đây, nếu như ngươi muốn Tiểu Cốt của ngươi được toàn mạng thì hãy mau chống đầu hàng đi! Thần trí muội ấy đang ở trong tay ta, chỉ cần ngươi gϊếŧ ta thì muội ấy cũng sẽ biến mất!" Sát Thiên Mạch nói

Nghe đến đây thì Bạch Tử Họa tê cứng tay chân không xuất chiêu được. Sát Thiên Mạch nhân thời cơ đánh ngất hắn.

"Người đâu đưa hắn ra ngoài!" Sát Thiên Mạch hô to

"Tiểu muội muội, mau ra đây đi, đừng núp trong đó nữa" Hắn nhẹ nhàng nói

Nàng bước ra đứng cạnh Sát Thiên Mạch, bộ y phục màu đỏ, đôi mắt cũng vậy. Nàng hỏi hắn

"Sát tỷ tỷ, người đó là..."

"Là Bạch Tử Họa, năm xưa hắn đã gϊếŧ muội một lần, tỷ và tên Đông Phương kia đã cứu muội, bây giờ 3 hồn 7 phách của muội đã đủ, tỷ sẽ kích hoạt sức mạnh yêu thần trong người muội, mau thôi tỷ"

"Dạ" Nàng lẳng lặng bước theo Sát Thiên Mạch

________________________

Đại điện Trường Lưu

Sênh Tiêu Mặc đang lơ là suy nghĩ thì có một giọng nói cất lên

"A...! U Nhược, ngươi thua rồi" Đường Bảo cười mãn nguyện

Nó chọc quê U Nhược một tí thì có một giọng nói cất lên

"Hai người cứ chơi ở đây đi, ta đi ra ngoài một lát" Nho tôn nói

"Ừm" Ma Nghiêm nhìn hắn

Sau đó Sênh Tiêu Mặc bay ra ngoài điện, hướng về phía Thất Sát

"Chơi thêm ván nữa thì U Nhược cũng thua thôi"

"Cô im ngay chưa"

"Ta không im đó, cô làm gì được ta?"

Ma Nghiêm ngồi bên ghế đang cười sặc sụa

"Vậy thì... Thế tôn ơi, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất đã..." chưa nói xong Đường Bảo đã nhét bánh bao vào miệng U Nhược

"Thế tôn, người đừng nghe U Nhược nói bậy"

"Thôi, thôi cùng chơi cờ nào!"

U Nhược và Đường Bảo giận dỗi không thèm nhìn mặt nhau.

__________________________

Thục Sơn phái

Vân Ẩn đang ngồi suy ngẫm vẽ chân dung Hoa Thiên Cốt trong phòng thì có tiếng gõ cửa, hắn mời người đó vào rồi lịch sự hỏi

"Đệ đến tìm ta có việc gì?"

"Đệ hỏi huynh chuyện này nhé!"

"Ừ, có gì đệ cứ hỏi"

"Vân Ẩn sư huynh, tại sao huynh không nhận đồ đệ" Tên đệ tử kia nhìn sang hướng bàn thì nhìn thấy bức tranh họa chân dung chưởng môn, hắn chạy đến, nâng nhẹ bức họa lên, tấm tắc khen ngợi.

"Chà.... huynh vẽ chân dung Hoa chưởng môn cũng đẹp đó chứ, rõ ràng từng đường nét" Hắn dùng đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Vân Ẩn

"À ừ" Vân Ẩn gảy gảy đầu

"Có phải là... huynh... thích người, Hoa chưởng môn?" Cặp mắt nghi ngờ đang nhìn thẳng vào mắt Vân Ẩn

"Không, không có!" Hắn đỏ mặt nhìn hướng khác

"Có thật không?" Tên đệ tử bước đến hắn, đi lòng vòng nhìn hắn, rồi hỏi thêm lần nữa

"Huynh... có thích Hoa chưởng môn không?"

"Không, đệ đừng hỏi nữa"

"Thế à, vậy đệ tìm chưởng môn, nói chuyện này mới được!"

"Thôi, đừng, ta thích chưởng môn, vậy được rồi chứ!"

Nam nhân kia gật đầu xoay sang nhìn hắn, nở nụ cười thân thiện rồi bước ra khỏi phòng, hắn không quên trả Vân Ẩn bức tranh.

________________________________

Đảo Bồng Lai

Tại Đảo Bồng Lai, mọi thứ đều được tái sinh, con gái của Nghê Thiên Trượng, Nghê Mạn Thiên. Cô ta cũng đã sống lại và xin phép cha mình được trở về Trường Lưu. Ông đã nhiều lần phản đối, nhưng cuối cùng cũng thua con gái của mình.

"Cha, cha, cha người cho con trở về Trường Lưu đi, cha! Con hứa sẽ ngoan mà!" Cô bám theo ông mà nan nỉ từ sáng đến trưa

"Không được!" Ông kiên quyết nhìn cô

"Cha... đi mà" Cô ôm cánh tay ông cọ cọ mặt vào

"Cha nói không là không, con đừng cố nan nỉ"

"Đi mà, đi mà, cha..., con nhớ mọi người lắm, nhất là sư phụ Lạc Thập Nhất, Sóc Phong sư huynh và Thiên Cốt, đi mà, con thành tâm khẩn cầu cha"

"Sư huynh à, Thiên nhi đã cầu xin như vậy thì hãy cho nó một cơ hội đi, tội nghiệp con bé, nó đã xa cách bạn bè lâu rồi, hãy cho nó gặp mặt mọi người đi" Nghê Thiên Nhạn nhìn ông

Mạn Thiên vui vẻ nhìn ông

"Thôi được rồi, nể mặt sư thúc của con, ta cho con một cơ hội, nhớ, không được tùy tiện như trước nữa, rõ chưa!" Nghê Thiên Trượng xiu lòng nhìn cô

"Đa tạ cha, đa tạ sư thúc" Cô sung sướиɠ cười, hớn hở chạy vào phòng dọn dẹp đồ đạc

Lúc đi cô hôn lên đôi má của cha và sư thúc rồi ngự kiếm bay về nơi xa. Hai người họ vẩy vẩ tay chào tạm biệt cô.

_________________________

Thất Sát điện

Bạch Tử Họa bị trói dưới một cái cột to lớn, hắn tĩnh lại, đang còn mơ màng thì trước mặt đã xuất hiện một cô nương mặc áo đỏ, hắn định thần lại rồi nhìn nàng.

"Tiểu Cốt"

"Ngươi là Bạch Tử Họa đúng không? Ca ca nói ngươi là người xấu, nhưng ta thấy ngươi không hề giống người xấu tí nào"

"Ừ"

"Ta biết rất rõ về ngươi và Thế tôn Ma Nghiêm" Chất giọng ma mị phát ra, nàng nhất mạnh hai chữ cuối

"Ngươi có biết ai đã tiết lộ cho ta biết không?"

Hắn nhìn nàng không nói gì

"Huynh ra đây đi"

Sênh Tiêu Mặc bước ra

"Sư đệ"

Hắn bước đến cạnh Hoa Thiên Cốt, chấp tay cúi đầu xuống

"Sư huynh, đệ xin lỗi, muội ấy ở đâu đệ sẽ ở đó, đệ nguyện hóa đọa tiên cũng muốn bên cạnh muội ấy"

Vừa nói xong hắn đã hóa đọa tiên, bộ y phục hắn đang mặc cũng thay đổi, y phục đen, có ấn đường trên trán. Sát Thiên Mạch từ ngoài bước vào vổ tay chát chát, cười chế giễu

"Bạch Tử Họa ơi là Bạch Tử Họa, sư đệ ngươi, người ngươi yêu đều đã bước theo con đường tà đạo, không biết Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa như ngươi ta nên xử lí như thế nào đây! Tiểu Bất Điểm, theo muội nên xử lí hắn như thế nào?"

"Muội không biết, tỷ quyết định đi" Nàng nhìn Sát Thiên Mạch rồi lại nhìn Bạch Tử Họa.

"Được, chỉ có muội mới có thể khiến hắn bị thương, hay là..." Hắn hóa ra Hiên Viên kiếm.

"Đây, muội cầm lấy và đâm hắn, phải làm cho hắn đau đớn từng ngày, từng ngày một, sống trong địa ngục"

"Chuyện này... muội không làm được" Nàng lắc đầu hạ thanh kiếm xuống

"Tiểu Bất Điểm, nghe lời tỷ" Sát Thiên Mạch nắm lấy cổ tay của nàng, hướng kiểm lên đâm thẳng vào người Bạch Tử Họa

Hắn đau, đau lắm chứ, nhưng vẫn cố giả vờ là không sao, ta ổn!

Nàng nhìn thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi của hắn thì vứt nó xuống đất.

"Sênh Tiêu Mặc, ngươi ra ngoài trước đi, ở đây một lát ta e là ngươi sẽ chiệu không nỗi đâu, cái cảnh sư huynh ngươi bị tra tấn như thế nào" Sát Thiên Mạch nói

"Ừm, vậy ta ra trước" Sênh Tiêu Mặc bước ra, sắc mặt tái xanh

"Bạch Tử Họa, cảm giác bị người ngươi yêu nhất phải bội như thế nào? Có vui không? Cả sư đệ từ nhỏ đã ở bên ngươi nữa, ha ha ha ha!" Hắn đắc ý cười lớn

"Sát Thiên Mạch, ngươi..."

Hắn bốp chặc cổ của Bạch Tử Họa

"Bạch Tử Họa, ta nói cho ngươi biết, bất kể là như thế nào ta cũng không bao giờ cho muội ấy ở bên cạnh ngươi! Muội ấy đã đau khổ nhiều rồi và cũng đủ rồi, lần này ta nhất định sẽ không cho bất kì ai làm tổn thương Tiểu Bất Điểm thêm một lần nào nữa" Hắn ngày càng bốp chặc cổ của Bạch Tử Họa.

"Sát tỷ tỷ, mau buông hắn ra đi, đừng nhuốm máu lên đôi bàn tay nữa" Nàng nắm tay Sát Thiên Mạch kéo ra. Sát Thiên Mạch dần thả lỏng rồi buông hẳn ra.

"Tiểu Bất Điểm, chúng ta đi thôi" Hắn dắt tay nàng đi được mấy bước thì dừng lại

"À mà khoang đã" hắn bước lại chỗ cũ lấy đi cung vũ Trường Lưu

"Cái này tạm thời ta sẽ giữ cho ngươi, ngươi cứ an nhàn mà ở đây đi"

Sát Thiên Mạch và nàng đi được mấy bước thì biến mất, bây giờ hắn lại yếu đuối như ngày nào, khôm người xuống, bây giờ hắn cảm thấy mình thật vô dụng, bảo vệ nàng còn không xong huống chi là bảo vệ Trường Lưu, thiên hạ, chúng sinh.

__________________________

Phòng Hoa Thiên Cốt

Tiếng gõ cửa vang lên

"Cốt Cốt, là ta, Sênh Tiêu Mặc đây"

"Huynh vào đi"

Hắn đẩy nhẹ cửa vào, bước đến gần nàng, hắn khẽ hỏi

"Cốt Cốt, muội... muội có thích sư huynh Bạch Tử Họa không?"

Nàng suy nghĩ một lát rồi đáp

"Không đâu"

Nghe đến đây thì Sênh Tiêu Mặc cảm thấy nhẹ nhổm hơn, hắn thở phào

"Ừm, thối quen của muội vẫn giống như trước, không hề thay đổi" Rồi hắn mỉm cười, nụ cười như ánh dương rực rỡ

"Cốt Cốt, từ đó đến giờ gặp muội, huynh chưa hề thấy muội cười"

"Muội không thích cười, nói đúng hơn là không biết"

"Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta phải lên kế hoạch cứu Bạch Tử Họa, huynh có sáng khiến gì không?" Nàng lạnh lùng hỏi, nhưng lại pha lẫn với sự ấm áp

"Ùm........... để xem, hay là huynh dụ Sát Thiên Mạch ra ngoài, còn muội thì lẻn vào phòng hắn xem cách giải khóa, sao thấy thiếu thiếu cái gì đó"

"Lấy cung vũ"

"À ừ đúng rồi, bắt đầu thôi"

Nói rồi Sênh Tiêu Mặc chạy ra ngoài la lên chữ Sát Thiên Mạch, hắn chưa kịp sữa soạn Sênh Tiêu Mặc đã kêu dựt ngược nên khoác tấm áo ngoài mà lộ diện

"Ngươi tìm ta có việc gì?" Sát Thiên Mạch nhìn hắn

"Ta đã biết loài hoa ngươi muốn tìm ở đâu rồi, theo ta"

Lúc đi ngang qua phòng nàng hắn gật đầu ám thị, đợi họ ra khỏi Thất Sát điện nàng mới bắt đầu hành động, nàng lật tung phòng Sát Thiên Mạch lên thì thấy có một chiếc cung vũ và tờ giấy gì đó kế bên, nàng không quan tâm đến nó, chỉ lấy nguyên cả chiếc hộp theo, lúc đi, nàng dùng pháp thuật dọn dẹp phòng ngăn nấp sạch sẽ lại như ban đầu, rồi cầm thanh kiếm Hiên Viên lau vào nơi giam Bạch Tử Họa.

Nàng buộc lại cung vũ lên dây đai của hắn rồi dùng Hiên Viên kiếm đánh vào dây xích sắt đang trói hắn

"Dừng lại đi, Sát Thiên Mạch đã phong ấn dây xích này rồi, có đánh cũng vô ích"

Vừa nói xong, mũi tên từ trên rơi xuống, chất độc từ những cây cột lớn bắn ra

"Đúng là rắc rối" Rồi nàng tạo một vòng kết giới xung quanh nàng và hắn

Nàng bỏ thanh kiếm đó qua một bên rồi dùng sức mạnh yêu thần để phá hủy nó, đúng theo sự suy nghĩ của nàng, phong ấn đã được giải, xích trói đã biến mất, Bạch Tử Họa ngã xuống đất và ngất đi.

"Bạch Tử Họa, tĩnh lại đi, thời điểm này không phải là lúc ngươi ngủ đâu, ta sẽ đưa ngươi về Trường Lưu"

Trong cơn hôn mê hắn lại mơ thấy nàng lúc còn ở hiện đại

Trở về nhà Bạch Tử Họa vào giường nằm, nàng bước vào nhảy lên người hắn, xin nâng điểm, do hắn nằm nghiêng nên nàng phải nằm một bên còn lại, nàng lắc lư trên cơ thể hắn, có người bước vào

Lạc Thập Nhất vào lấy quyển sáng đã để quên trong đó thì thấy tình cảnh đó, hắn rơi cây kẹo đang ngậm trong miệng.

"Hai người làm trong đây luôn sao?"

"Không, không, ngươi hiểu lầm rồi"

"Xin lỗi vì đã làm phiền, xin phép ra trước"

"Không phải như thầy nghĩ đâu"

Nàng và hắn cùng chạy ra cửa mà không nhìn đường, giấp phải mép cửa mà té ngã, đây là nụ hôn thứ 5 của hắn và nàng, thân hắn đè lên thân hình mảnh mai của nàng. Nhưng quan trọng hơn, hai bàn tay hắn đặt lên ngực của nàng, nhân cơ hội hắn bốp vài cái

"Hai người đang làm gì vậy hả?" Ma Nghiêm nói

Họ đứng lên, một gương mặt đỏ tía tai, còn gương mặt kia thì lạnh ngắt, đương nhiên người đỏ mặt chính là lão Bạch rồi

"Ta thấy một bên nóng một bên lạnh nha! Tử Họa, máu đã lên tới não rồi kìa"

"Được lắm, lúc trở về Trường Lưu ta sẽ xử phạt các người thật nặng mới hả dạ"

"Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa" Giọng nàng gọi hắn từng bên ngoài

Hắn mở mắt ra nhìn nàng, nàng đứng lên định rời đi, nhưng có một bàn tay lớn nắm tay nàng lại, không ai khác chính là Bạch Tử Họa

"Đừng đi, Tiểu Cốt, nàng hãy ở lại với ta"

Nàng rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn

"Xin lỗi, ta phải trở về, không còn nhiều thời gian nữa, ta đi trước đây, tạm biệt"

(Còn tiếp)