Chương 17: Tầng 6 kinh hoàng
Ở trường học, bầu không khí tĩnh mịch, ánh trăng đêm nay sáng vàng, thích hợp để chơi trò này, bỗng có một giọng nói phá tan bầu không khí đó"Sân thượng ở tầng 8" Thiên Cốt lạnh lùng cất giọng, tạo thêm bầu không khí ma rợn
"Tầng 8? Cao quá!" Sát Thiên Mạch nói
Mọi người đi từng bậc từng bậc thang để lên đó
"Haizz, chừng nào mới đến nơi vậy, tớ mỏi chân quá rồi" Thiên Dung nói
"Lát nữa thôi, cố chịu đi" Thiên Cốt cất giọng
Bỗng từ đâu xuất hiện tiếng cười ma mị đầy ác ý, Dương Phong hoảng sợ chạy đến nhảy lên người Sát Thiên Mạch
"Em sợ quá"
"Mau xuống đi" Sát Thiên Mạch mặt mài nhăn lại
Rồi mọi người đi từng bậc thang của tầng thứ 6, bỗng có một cái đầu rơi xuống, rồi có tiếng bước chân lợp cợp lợp cợp, đang vội vã
"Má ơi, ma!" Dương Phong bây giờ rất sợ hãi
Thiên Cốt chảy đi lên lầu trước
"Đứng lại, nguy hiểm lắm" Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch la lên rồi đuổi theo
"Thầy, Thiên Cốt, Thiên Mạch, 3 người mau xuống đi" Ngọc Tuyết vừa khóc vừa hét lớn gọi họ
Minh Minh và Ma Nghiêm cũng chạy theo
"Đợi 3 tụi con với, thầy ơi" Dương Phong nắm lấy chiếc quần của Ma Nghiêm, chạy đi, bất cẩn giấp phải cạnh của bậc thang nên ngã xuống, sẵn tiện kéo theo cả chiếc quần Ma Nghiêm đang mặc
"Á......" Thiên Dung và Ngọc Tuyết reo lên, Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt cũng chạy xuống
"Anh...."
"Thầy kéo quần lên đi, sao cứ đứng ra đó thế" Minh Minh nói
Dương Phong ngước đầu lên thấy cái đó của Ma Nghiêm thì che mắt lại, hắn đứng lên và xin lỗi Ma Nghiêm. Ma Nghiêm kéo chiếc quần lên và đi tiếp
"Nếu muốn nắm thì nắm áo đừng nắm quần" Sát Thiên Mạch cười nói
"Ngươi...!"
"A........" Tiếng hét của nam nhân
"Má ơi ma.... ngươi đừng nắm tay sư thúc nữa" Sênh Tiêu Mặc cùng Lạc Thập Nhất bán sống bán chết chạy đến
"A.... cái đầu người" Lạc Thập Nhất đạp trúng
"Hai người đến đây làm gì" Sát Thiên Mạch hỏi
"Các người thừa biết tôi sợ mấy cái ghê rợn này mà, haizz làm muốn bay tim ra ngoài luôn" Sênh Tiêu Mặc nói
Sát Thiên Mạch cười
"Đường đường là nho tôn của Trường Lưu mà đi sợ những thứ này, không phải ngươi thấy nhiều rồi sao?"
"Ta mới thấy lần đầu" Sênh Tiêu Mặc ngập ngừng nói
"Vậy thầy còn đi theo làm gì" Thiên Cốt hỏi
"Vì thầy không muốn rời xa ai kia đang đứng cạnh thầy Bạch"Sênh Tiêu Mặc nhìn cô, ý đang ám thị
"Còn Lạc Thập Nhất, ngươi đến đây làm gì?" Sát Thiên Mạch hỏi
"Đang ngủ thì sư thúc lôi ta chạy đến đây" Lạc Thập Nhất dụi dụi mắt
"Chúng ta đi tiếp thôi" Thiên Dung nói
Tiếng cười lại bắt đầu thất thanh vang vọng
"Ma cỏ gì chứ, có ngon thì ra đây!" Thiên Cốt hét lớn
"Cậu gan thật đó, đừng có kêu mà" Ngọc Tuyết nói
Từ trong vách tường một người phụ nữ bước ra, bà màu đỏ như lửa, mặt dính đầy máu, trên tay còn ôm một đứa bé
Cô dũng cảm bước lên hỏi, Bạch Tử Họa nắm tay cô lại
"Không sao đâu!" Cô nhìn hắn bằng đôi mắt xanh lông lanh của mình
"Dạ quỷ! Mi chính là dạ quỷ" Cô lẩm bẩm
Ả ma nữ kia tiến lại gần cô
"Yêu nghiệt ngươi muốn làm gì!" Ma Nghiêm nói
Ma nữ dùng tay móc quả tim của Thiên Cốt, cô vẫn đứng yên ở đó, tâm trạng vẫn bình thường không chút thay đỗi
"Háp bi ha lô win" Ma nữ nói
"Tiểu Cốt!" Bạch Tử Họa chạy đến
Thiên Cốt vẫn thản nhiên nói
"Quả tim đó tôi cho cô, ăn luôn cũng được. Mọi người đi thôi" Nói xong cô nắm lấy tay Bạch Tử Họa và cùng mọi người lên tiếp tục tầng kế
"Thiên Cốt, sao cậu hay thế, bị mất tim mà không chết" Ngọc Tuyết nhiều chuyện nói
"Cậu nghĩ là tim của tớ sao, đó chỉ là tim lợn thôi, tớ đã sớm dự đoán được từ trước rồi" Cô nhìn Ngọc Tuyết
"Cốt Cốt, em thật là bất công, sao không nắm tay thầy nè, đứng cuối sợ muốn chết, giận luôn" Sênh Tiêu Mặc trách móc
Mọi người cười khúc khích
"Được rồi, được rồi, chỉ cần em nắm tay thầy là thầy không còn giận nữa chứ gì"
"Ha ha ha, Sênh Tiêu Mặc, ngươi giống con nít thật đấy, cũng chưa chắn, ngươi có thể đang nhân thời cơ để nắm tay muội ấy, ta nói có đúng không?" Sát Thiên Mạch nói
"Ta sợ ma thật chứ bộ" Bị nói trúng tim đen nên Sênh Tiêu Mặc đỏ ứng hai má
"Thầy ơi" Thiên Cốt đưa tay ra
Sênh Tiêu Mặc thấy vậy chạy vội lên nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô, hắn nhìn sang Bạch Tử Họa sắc mặt dần tối sầm lại, Sênh Tiêu Mặc nở nụ cười tươi tắn
"Sư huynh, huynh ghen hả?" Sênh Tiêu Mặc nói nhỏ
"À, à thì... không" Bạch Tử Họa đỏ mặt
"Đi thôi, đừng nói chuyện phiến nữa" Ma Nghiêm nói
...
"Đến rồi, nhưng cửa vào của sân thượng bị khóa" Sênh Tiêu Mặc nói
"Hay thử dùng búa đi!" Sát Thiên Mạch cất giọng
"Búa đâu ra đây cha nội?" Sênh Tiêu Mạch tiếp lời
"Ngươi bị mù rồi sao? Ở phía sau ngươi đó" Sát Thiên Mạch chỉ về phía cái búa
"Ngươi cậy khóa đi" Sát Thiên Mạch cất giọng
"Ờ" Sênh Tiêu Mặc nhăn nhó buông đôi bàn tay bé nhỏ của Thiên Cốt
Sênh Tiêu Mặc cầm chiếc búa lên mà đập mạnh vào ổ khóa nhiều lần nhưng vẫn không được
"Khóa này chắc quá, cậy không được" Sênh Tiêu Mặc bất lực nói
"Đơn giản thôi" Thiên Cốt nói rồi đập văng cả cánh cửa đáng thương
"A...." Lạc Thập Nhất la lên