Chương 18
Tham lam điện.Vừa đặt chân xuống Tham Lam điện, Hanh Tức và Dao Dao đã vô cùng phần khích, ngay cả Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt đều ngạc nhiên, không hiểu vì lý do gì khi mọi ngày bọn chúng không thiết tha gì với Tham Lam điện cả, chẳng lẽ là...
Không ngoài dự đoán, cánh cửa mở ra, Trúc Nhiểm mỉm cười nhìn bọn họ , nụ cười này không hề giống những lần trước, sự thanh thản và bình yên như ẩn hiện trong nụ cười ấy.
Vừa nhìn thấy phu phụ họ, Sênh Tiêu Mặc đã đon đã trêu chọc
" Sư huynh và Thiên Cốt lại đến muộn nhỉ, chẳng bằng Yên Nhi đã đến Tham Lam điện thỉnh an đệ và sư huynh rồi!"
Ý cười trong câu nói của Sênh Tiêu Mặc đương nhiên mọi người đều hiểu , nếu không thì chỉ cần nhìn vẻ mặt ngượng đỏ của Hoa Thiên Cốt cũng đủ suy luận ra.
" Hay là đệ muốn ta đến sớm để thỉnh an đệ"
câu nói lạnh như băng của hắn làm Sênh Tiêu Mặc lạnh sống lưng, rõ rang là thẹn quá hóa giận mà.
Nhìn bộ dạng lắc đầu khó xử của Sênh Tiêu Mặc , Trúc Nhiễm chỉ biết che miệng cười
" Tôn Thượng đừng giận, ta nghĩ Nho Tôn không có ý đó đâu, chúng ta nên bàn việc chính thôi"
"Đúng đấy, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn"
Nhìn cách con tung cha hứng này, ý cười hiện lên rất rỏ trong đáy mắt Bạch Tử Họa, có lẽ khúc mắt giữa họ đã được gỡ bỏ, vậy cũng yên tâm. Đỡ Hoa Thiên Cốt ngồi xuống ghế,mình cũng ngồi cạnh bên, Bạch Tử Họa đưa mắt nhìn về hướng Trúc Nhiễm.
Không gian trong lòng trở nên im lặng gấp nhiều lần lúc nảy, trà ngon để trước mặt ...
Là Băng Liên ngàn năm,nhưng chẳng ai màn để ý mà chỉ đưa mắt nhìn nhau như thăm dò.
"Sư Huynh, mới sớm đã mời ta đến đây có việc gì quan trọng à....."
"Thật ra....."
Ma Nghiêm ấm úng chẳng biết nên nói với hắn thế nào, khi thật lòng ông muốn Yên Nhi kế nhiệm chưởng môn,nhưng suy nghĩ lại Vân Cung có lẽ cần người đứng đầu, Trúc Nhiễm dù sau cũng không thể gánh vác mãi được, đến lúc hắn nên theo đuổi điều mà mình đã bõ lỡ rồi.
"Tôn Thượng , ta không dài vòng nữa, đã đến lúc để Yên Nhi kế nhiệm Vân Cung rồi!"
Hoa Thiên Cốt nghe câu nói vừa rồi, không nói gì, chỉ chú tâm quan sát thái độ của phu quân.
Không phải nàng chưa từng đề cập về chuyện này với người, nhưng mỗi lần như vậy đều chỉ nhận được sự im lặng nên cũng không nói lại nữa.
Mi tâm Bạch Tử Họa chau lại " Không được"
"Tử Họa"
"Sư huynh"
Sự dứt khoát đã thể hiện trong từng câu từng chữ, Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm tuy đã đoán trước được phần nào nhưng vẫn không tránh được ngạc nhiên.
Đây là chuyện mà từ trước mọi người đã biết, Yên Nhi từ khi sinh ra đã gánh trên mình vận mệnh của cả Thần tộc và an nguy của chúng sinh, sức mạnh Yêu thần đương nhiên ở trên mình con bé nhưng đã bị Bạch Tử Họa phong ấn từ lúc mới sinh rồi.
Tuy không nói ra nhưng mọi người hiểu hắn không muốn con bé trở thành một vị thần, nên trước giờ đều dưỡng dục con bé hết sức nghiêm khắc như cách giáo dục chưởng môn vậy.
Năm xưa các trưởng lão đã đoán tướng mạo Yên Nhi và khuyên hắn nên sớm có chọn lựa,nhưng vẫn chần chừ đến hôm nay.
"Yên Nhi là người của Tuyệt Tình điện, đệ tử nhập thất của Trường Lưu,nếu là người đứng đầu Vân Cung thì không hợp lý"
Lý do này có cho là hợp lý không hay là đang cố ngụy biện, sao lại không hợp lý cơ chứ....
Hoa Thiên Cốt cảm nhận được tâm trạng Bạch Tử Họa đang dao động dữ dội nên nhẹ lay tay áo hắn
" Sư phụ"
Đáp lại nàng chỉ là ánh mắt nhìn như không của hắn, nhưng nàng vẫn hiểu ,yên tâm.
Trúc Nhiễm kiềm chế
" Tôn Thượng, người nói như vậy có phải hơi khó hiểu không, Yên Nhi sinh ra đã có Thần Mệnh hơn nữa Thiên Tôn giờ đã là người của Trường Lưu,chẳng lẽ phải để Vân Cung mãi không chủ Thần tộc diệt vong không?"
Không khí căng thẳng bao trùm cả chính điện, Sênh Tiêu Mặc thấy vậy liền nháy mắt với Hoa Thiên Cốt rồi đi ngay đến bên cạnh Bạch Tử Họa
"Sư huynh, Trúc Nhiễm nói rất có lý, đã đến lúc đễ con bé về đúng vị trí của nó"
"Ta nói rồi, không được"
Giờ thì Trúc Nhiễm không cố được nữa, tách trà trên bàn bị hắn vứt xuống đất
"Bạch Tử Họa, ta đã cố nhượng bộ với ngươi rồi, cho dù thế nào Yên Nhi phải trở thành Thần Tôn, đứng đầu lục giới...."
Sát khí vây khắp thân Trúc Nhiễm, Ma Nghiêm cố gắn kiềm hắn lại.
Bạch Tử Họa vẫn giữ gương mặt không chút dao động ấy, lạnh lùng nhìn về phía hắn
" Đứng đầu lục giới thì sao, ta nói rồi không có Thần tôn,thần tộc gì cả, nếu có thì sẽ là Chưởng Môn của Trường Lưu"
Cuối cùng câu này cũng xuất phát từ miệng hắn, Ma Nghiêm chỉ lắc đầu, chẳng lẽ ông không hiểu sao, hắn chỉ muốn con bé lớn lên như một đứa trẻ bình thường nhưng nào được..
"Tử Họa, Đệ nói thật chứ, Yên Nhi sẽ kế nhiệm chưởng môn Trường Lưu"
"Phải"
Giờ thì ý kiến hai bên đã rỏ, nảy giờ chỉ còn Hoa Thiên Cốt là chưa lên tiếng, chỉ im lặng ngồi cạnh Bạch tử Họa .
"Thiên Cốt, muội nói gì đi, Vân Cung chúng ta không thể vô chủ mãi được"
Hoa Thiên Cốt khó xử , tay nắm chặt thành ghế
" Ta..ta...Mọi chuyện nghe theo sư phụ, Trúc Nhiễm ta vẫn nghĩ Vân Cung có huynh là được rồi..."
Trúc Nhiễm cười tự giễu, phu xướng phụ tùy à, hay thật.
Không phải hắn không hiểu, hắn hiểu chứ, hắn rất hiểu điều đó, nhưng con bé mới là người xứng đáng ngồi vào vị trí này chứ không phải hắn hay bất kì một ai khác.
Tranh luận không được, mềm dẻo cũng không xong, cuối cùng chẳng đi đến được gì, đành về tay không vậy. Chỉ có trời mới biết trong đầu Bạch Tử Họa thật ra đang suy tính chuyện gì ,khi mà một chút suy tính cũng không để lộ ra.
Từ lúc từ Tham Lam điện trở về đến giờ , Bạch Tử Họa không nói thêm tiếng nào nữa, hắn chỉ im lặng mang Phục hy cầm ra đào viên rồi lại chỉ nhìn mà không màn động đến.
Tiếng gió lùa qua từng kẻ lá,cánh hoa đào rơi trên bạch ý ấy, khung cảnh thật nao lòng người.
"Sư phụ, từ lúc về đến giờ người có chuyện gì không vui sao?"
"Tiểu Cốt, thật lòng trả lời ta, nàng có muốn Yên Nhi trở thành Thần Tôn không"
Hoa Thiên Cốt do dự nhìn hắn, biết nói thế nào khi một phần nàng muốn Yên Nhi có cuộc sống bình thường như mọi đứa trẻ,một phận lại muốn Thần tộc có người nối dõi,chẳng biết làm sao.
"Thϊếp tin chàng, mọi chuyện do chàng quyết định"
chỉ cần câu nói này thôi cũng đủ để làm hắn nhẹ lòng, nụ cười liền hiện trên môi.
"Vừa rồi Trúc Nhiễm đến tìm nàng à, có chuyện gì?"
" Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là một lời chào trước khi về Vân Cung thôi."
Nhìn ánh mắt đăm chiu của thê tử , hắn cũng không hỏi thêm gì, tiếng đàn trong trẻo vang lên khắp Tuyệt Tình điện, làm cho con người ta cảm thấy nhẹ nhàng như đi vào mộng cảnh.
Hoa Thiên Cốt nhằm hờ mắt tận hưởng âm thâm du dương kia, nhưng những lời nói của Trúc Nhiễm vẫn văng vẳng bên tay nàng
" Cả đời ta,chưa làm gì được cho nàng ấy, giờ đây Yên Nhi đã lớn hưng thịnh của Vân Cung có thể giao lại cho nó rồi, ta chỉ muốn đưa nàng ấy đi mà thôi"
Trúc Nhiễm nói đúng, Man Hoang-Vân Cung khác gì nhau chứ, tất cả đều là chổ để trốn tránh với hiện tại mà thôi.