Chương 19
Khắp lục giới mấy ngày nay ai ai cũng biết con gái Trường Lưu Thượng Tiên Bạch Tử Họa sắp chưởng quản Vân Cung nên đua nhau gởi quà đến Trường Lưu, người lạ thì đến làm quen người đã quen thì đến lấy lòng để sau còn cậy việc,thật là một khung cảnh thú vị.Bạch Tử Họa chẳng lấy gì vui đã vậy còn đuổi thẳng cổ những tên dám mang quà lên Tuyệt Tình điện.
Bọn họ nghĩ sao mà mang quà lên chúc mừng hắn chứ.
Ai nói Yên Nhi sẽ về Vân Cung, ai nói con bé sẽ trở thành Thần cơ chứ!
Trúc Nhiễm... không ngờ ngươi lại dùng đến cách tiểu nhân này.
Có lẽ Tịnh Yên hiểu được ý Bạch Tử Họa nên con bé cũng chẳng mặn mà gì với các món quà được gởi đến, thật lòng nó thích Vân Cung và tự hào về dòng máu mình đang mang đương nhiên cũng hiểu trọng trách mình đang gánh, nhưng chuyện đó và chuyện nó muốn làm Thần Tôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau,không thể gọp chung lại được.
Nó chỉ mới 11 tuổi đầu, lại mang Thần lực trong người nhưng nó chỉ muốn như những đứa trẻ bình thường khác, được vui vẻ đơn giản bên cha mẹ và mọi người ,vậy là đủ.
Nhưng có lẽ ông trời không chiều ý người.
Đâu đó trong Trường Lưu mọi người truyên tai nhau tin tức được cho là cơ mật nhưng lại đầy ác ý "Dòng dõi thần tộc không thể làm chưởng môn Trường Lưu", hỏi ra thì mới biết...từ bấy lâu nay cái suy nghĩ Thần luôn mang lại tai ương đã in sâu trong tìm thức bọn họ, chả trách được...cảnh tượng năm xưa khi Hoa Thiên Cốt hóa Yêu Thần không ai có thể quên được, giờ lại muốn có thêm một Thần tôn nên tin đồn bất lợi là điều tất nhiên.
Những lời bàn tán kia đến tai Hoa Thiên Cốt, nàng không nói gì, mắt chỉ đăm chiu nhìn vào khoảng không vô tận.
Thần tộc và Tiên giới ,chẳng lẽ không thể chu toàn sao?
Có đôi khi nàng lại nghĩ, nếu Yên Nhi được sinh ra trong một gia đình bình thường thì có lẽ tuổi thơ của con bé đã hạnh phúc và êm đềm hơn rất nhiều.
Tịnh Yên, nàng và sư phụ đặt tên con bé là Tịnh Yên chỉ vì mong cuộc sống nó được bình yên và hạnh phúc, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ đã bao lần nàng và Người bất lực khi nhìn con luôn đứng trước nguy cơ trở thành mục tiêu công kích của toàn lục giới.
Đại điện Trường Lưu
Chưởng môn các phái không mời mà đến, tề tụ đông đủ không sót một ai, tất nhiên không thể thiếu chưởng môn Bồng Lai Nghê Thiên Trượng, ông ta quả kẻ mượn gió bẻ măng dậu đổ bìm leo.
Bạch Tử Họa không cần nói đã rỏ nguyên nhân của việc tề tụ đông đủ này, chắc chắn có kẻ đứng sau kɧıêυ ҡɧí©ɧ, kẻ đó là ai,thì ai cũng đã biết.
Trời sinh mãn xà có độc,dù trăm xác có lột đi thì vẫn độc mà thôi, huống hồ đây còn là một con mãn xà lâu năm đến vậy Hắn ngồi trên vị trí cao nhất của Tam Tôn nhìn xuống bọn họ, mắt không lộ chút suy tư.
U Nhược yên vị trên chiếc ghế chưởng môn đặt ở vị trí trung tâm đại điện, ung dung quan sát mọi người.
Trong lòng nó, không ai khác có thể xứng đáng hơn Yên Nhi khi kế nhiệm chưởng môn nên dù Tôn Thượng có quyết định thế nào nó đều nghe theo, duy chỉ có chuyện luôn để trong lòng, nếu Yên Nhi tiếp nhận cung vũ chưởng môn thì thần tộc khác nào suy vong Vân Cung lại trở nên vô chủ, mọi chuyện thật khó suy nghĩ mà.
Nghê Thiên Trượng bước lên trước, cất cao giọng " Tôn Thượng, có phải người nên cân nhắc việc để cho ái nữ của mình kế nhiệm chưởng môn không, thân là thiếu chủ Vân Cung sao có thể, không hợp lẽ tí nào"
Bạch Tử Họa vẫn không để ý đến lời nói ông ta, ánh mắt không hề dao động. Sênh Tiêu Mặc nhìn ông ta, chỉ mới hơn chục năm mà đã thay đổi nhiều như vậy, năm xưa còn cung kính hành lễ tạ ơn, không khỏi buồn cười .
Có lẽ ông ta nghĩ, vị thế Bồng Lai vẫn còn như xưa!
Vân Ẩn trầm tư nhìn về hướng Bạch Tử Họa " Nghê Chưởng Môn, đây là chuyện riêng của Trường Lưu, ta thật không hiểu ngài làm đủ mọi cách mời chúng tôi đến đây làm gi, nhưng có lẽ ngài nói không có lý lắm, luận thân thế luận tu vi ở đây có mấy vị có thể là đối thủ của Bạch Tịnh Yên, anh hùng xuất thiếu niên tuy tuổi nhỏ nhưng vẫn có thể làm nên việc lớn,ta nghĩ ngài không nên mang chuyện con bé đã đánh bị thương con gái mình mà xét nét như vậy!"
"Thục Sơn chưởng môn có lẽ đã hiểu lầm ý ta, đây không phải là chuyện của riêng Trường Lưu, nói thế nào Trường Lưu cũng là tiên phái mạnh nhất tiên giới chưởng môn Trường Lưu là người có vai trò rất quan trọng sao có thể cho một đứa trẻ hỷ mũi chưa sạch huống hồ còn là người của thần tộc kế nhiệm được chứ."
Ma Nghiêm nghe đến đây, không còn bình tĩnh được nữa rỏ ràng là cưỡng từ đoạt lý mà " Nghê Chưởng môn, ta thay mặt Trường Lưu đa tạ ngài đã quan tâm đến bổn phái, Yên Nhi có tư cách và khả năng kế nhiệm chưởng môn hay không thì trong đại hội Tiên Kiếm trước lễ bái sư mọi người đã rỏ nên không cần bàn cãi thêm nữa."
Câu nói rỏ tám phần đã dứt khoát khẳng định ông ta chỉ là người ngoài không nên can thiệp.
Không khí đại điện ngột ngạt đến lạ, Thái Bạch Sơn, Thiều Bạch Môn, và cả các môn phái khác đều đến dự cho có mặt chứ không có ý kiến gì hoặc họ đều bị ánh mắt sắc như kiếm kia của Bạch Tử Họa ngăn không nói được lời nào, chỉ biết gật gù và mỉm cười lấy lệ.
Cuộc tranh luận bị đẩy lên cao trào khi Bạch Tử Họa ra câu chốt hạ " Đây là chuyện riêng của Trường Lưu, không cần người ngoài xen vào...".
Câu nói ấy như tát thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Nghê Thiên Trượng " Tôn Thượng, chẳng lẽ người không quan tâm bên ngoài đồn đại thế nào về thân phận con gái người sao?"
Sênh Tiêu Mặc không nén được nữa đành lên tiếng " Nghê chưởng môn, ngài đừng quá đáng !"
Bạch Tử Họa không thè nhìn thẳng vào ông ta mà nhìn về phía các môn phái "Đương nhiên là không. Thân phận? Bạch Tịnh Yên là con gái của Trường Lưu Thượng Tiên Bạch Tử Họa và Thiên Tôn Trường Lưu Hoa Thiên Cốt chẳng lẽ còn chưa rõ ràng !"
Nghê Thiên Trượng đanh mặt, không nói được gì đành quay sang hệt như cầu cứu U Nhược
" Chẳng lẽ Người cũng nghĩ như Tôn Thượng..."
Ánh mắt ông ta đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thể đang chờ đợi một trò vui nhưng nụ cười của U Nhược đã làm ông ta thất vọng
" Chuyện Yên Nhi kế nhiệm ta là chuyện đã định kể từ sau đại lẽ bái sư của con bé, nhưng do tuổi tác con nhỏ nên tam tôn vẫn chưa bàn đến ,ta cũng rất buồn... sau khi thanh thân ta sẽ rời khỏi Trường Lưu,cứ sợ mọi người không nói đến... ai ngờ hôm nay lại có cuộc họp mặt này,quả thật rất cám ơn ngài Nghê chưởng môn"
Chẳng cần phải đoán, mọi người đều có một tràn cười không thể tức cười hơn, đương không ông ta lại tự mang mình ra làm trò cười thiên hạ thế này thì phải cười cho thật sảng khoái không thể phụ lòng ông ta được.
Dị Hủ các
Tịnh Yên nghẽ lõm cuộc trò chuyện của mọi người không khỏi buồn phiền, sau mọi người lại không thích nó chứ, nó đáng ghét vậy sao,hay chính vì dòng máu đang chảy trong người nó có một nữa của Thần tộc nên không thể nào bình yên ở tiên giới.
Cánh cổng lớn của Dị Hủ các mở ra, Lục Dao đã đợi sẳn để đón nó và Hanh Tức chẳng biết từ lúc nào .
"Lục Dao cô cô, sao người biết con sẽ đến mà ra đón ạ"
"Các chủ vừa tính được Người sẽ đến nên bảo ta ra đón, mau vào đi..."
Tịnh Yên như con chim nhỏ vừa ra khỏi lòng, thận trọng đi từng bước đến trước căn phòng rộng lớn phía sau hoa viên.
Vừa chạm tay, cánh cửa đã tự mở ra...bóng tối huyền ảo pha lẫn với ánh sáng lấp lánh của các khư đỉnh, Đông Phương Úc Khanh mỉm cười nhìn con bé.
Chiếc mặt nạ đã được cất đi, thay vào đó là gương mặt thư sinh trẻ con nhưng vẫn toát ra khí chất của một các chủ .
" Nha đầu, còn đứng ngây ra đó làm gì,đến đây.."
Yên Nhi cuối chào rồi liền chạy đến bên hắn
" Đông Phương thúc thúc, làm sao người biết Yên Nhi sẽ đến. "
"Đúng là nha đầu ngốc, con quên ta là ai rồi sao, ta con lý do con đến tìm ta nữa."
Đưa tay lên vuốt tóc con bé, mặt Đông Phương Úc Khanh như đanh lại .
Cảm giác này hệt như ảm giác năm xưa khi ở bên muội ấy, nụ cười kia, ánh mắt kia quá quen thuộc..nhưng lại làm hắn không khỏi chạnh lòng.
Bạch Tử Họa, ngươi có biết ngươi hạnh phúc đến nhường nào không?
Tịnh Yên ta cầm chung trà,miệng vẫn còn đang nhai bánh.
Là bánh hoa đào, đúng là chỉ có Đông Phương thúc thúc hiểu nó nhất sau cửu cửu, lần nào đến cũng có món ngon.
"Đông Phương thúc thúc, Yên Nhi muốn hỏi người một chuyện có được không ạ!"
"Đương nhiên là được,nhưng những gì có được từ dị hủ các đều có cái giá của nó, con có chịu trao đổi không?"
Mặt con bé méo đi,giương ánh mắt đáng thương nhìn hắn
" Trao đổi thế nào ạ, nhưng dù sao con vẫn muốn đổi".
Sự kiên định trong lời nói kia ,hắn không thể nào quên được, nắm xưa cũng tại nơi này hắn đã đẩy người con gái hắn yêu thương đến nơi vạn kiếp bất phục không thể nào quay đầu lại được.
Người con gái đó, là trái tim là linh hồn,là sinh mạng hắn nhưng giờ đã hạnh phúc bên một người khác...kính hoa thủy nguyệt,mãi mãi không thể nào chạm đến.
Gương mặt con bé kề sát mặt hắn,kéo hắn thoát ra khỏi những suy nghĩ mong lung kia.
"Nha đầu ngốc, nói xem... con muốn biết thứ gì?"
____________