Chương 17
Từng ánh nắng đầu tiên của ngày soi rọi lên Tuyệt Tình điện, xen qua từng kẻ lá. Trong phòng mùi hương nhè nhẹ của Bồ Tát Tam Sinh làm cho con người ta cảm thấy lòng thư thái hơn. Hoa Thiên Cốt nhìn hai người nằm bên cạnh không kìm được nụ cười.Yên Nhi đang nằm trong lòng sư phụ ngủ rất ngon, còn người thì ôm chặt con bé mắt tuy nhắm nhưng nụ cười lại đang ẩn hiện. Nhìn cảnh nàng Hoa Thiên Cốt không khỏi ngạc nhiên, càng lớn con bé càng giống người, từ gương mặt phong thái cho đến tính tình, đều hệt người như tạt.
Tuy đôi lúc bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng phàm đã làm việc gì thì lại rất nghiêm túc.
Sinh ra đã là một vị thần nên từ nhỏ con bé đã được Người dạy dỗ rất nghiêm khắc nhưng không vì vậy mà nhạt đi tình phụ tử giữa họ.
Còn nhớ năm đó, nó đánh trọng thương Nghê Mạn Thiên chỉ vì nghe Đường Bảo kể chuyện năm xưa nàng ta đã ức hϊếp nàng thế nào đến nổi cô ta mất tiên thân còn xuýt nữa mất đi mạng sống, khi ấy nàng thật sự rất giận.
Từ sâu trong lòng nàng, không muốn can hệ đến con người ấy nữa lại càng không muốn Yên Nhi động đến cô ta , nào ngờ....
Khi ấy nàng đã đánh con bé, còn dọa sẽ đưa nó đến Man Hoang như đến cuối cùng Người đã xin cho nó, đúng là cha nào con nấy, Người phạt con bé trước mặt nàng hủy cả tùy kiếm của nó, nhưng sau đó khi mọi chuyện đã được giải quyết lại tìm đủ cách dỗ ngọt con mình còn chìu theo tất thảy những đòi hỏi của nó, bao gồm cả việc tặng nó Hoành Sương.
Có lẽ con bé biết mọi người yêu thương nó nên luôn biết cách làm nũng khi muốn vòi vĩnh thứ gì. Nhưng như vậy lại hay, nàng thật sự hy vọng con bé cả đời vô ưu vô lo như vậy.
Tam Tôn đã từng đề nghị việc Yên Nhi sẽ là người kế vị U Nhược sau khi con bé thành thân với Tiểu Nguyệt, sư phụ không phản đối nhưng cũng chẳng đồng tình, người chỉ nói đợi con bé lớn thêm tí nữa rồi xem ý nó thế nào mới bàn tính tiếp.
Hoa Thiên Cốt nhìn hai gương mặt hệt nhau đang kề sát vào nhau ấy chốc lát lại mỉm cười.
Có tiếng gõ cửa,là Lý Mông sao lại đến sớm như vậy chứ.
Hoa Thiên Cốt vừa bước xuống giường, chiếc áo choàng liền nhẹ nhàng bay đến khoát lên người nàng, kín đáo nhưng vẫn rất kiêu sa
"Thiên Tôn, Tôn Thượng, đệ tử Lý Mông có việc cần bẩm..."
Hoa Thiên Cốt cẩn thận đỡ tay Yên Nhi khỏi người rồi bước đến gần cánh cửa. Một cái phất tay, cánh của liền mở ra .
"Có chuyện gì à?"
"Bẩm Thiên Tôn, Thế tôn và Nho tôn mời người và Tôn Thượng đến Tham Lam điện có chuyền cần bàn ạ"
Hoa Thiên Cốt xoay người nhìn về phía giường rồi lại nói với Lý Mông
"Được rồi, ta sẽ gọi Người dậy, chúng ta sẽ đến ngay"
Lý Mông hành lễ với nàng rồi cung kính quay lưng đi, Hoa Thiên Cốt trở vào phòng phất tay vén rèm cửa cho ánh nắng soi vào phòng rồi đến bên giường nhẹ nhàng lay Bạch Tử Họa
"Tử Họa, dậy nào.. Nho tôn và Thế tôn tìm chúng ta"
Bạch Tử Họa không trả lời nàng,ngón tay lạnh như băng của người đặt lên cánh môi nhỏ nhắn của nàng như ý bảo nhỏ tiếng thôi.
Hiểu ý, nàng mỉm cười, lại sợ con sâu ngủ ấy thức giấc đây mà.
Đêm qua làm nũng cả đêm hết hát rồi đến kể chuyện, khó lắm Người mới dỗ được con bé ngủ nên đương nhiên không muốn nó giật mình thức giấc.
Hắn xoay người đỡ đầu con bé lên gối rồi mỉm cười với nàng
" Nàng xem, gương mặt Yên Nhi khi ngủ giống hệt nàng, làm ta nhớ lại những ngày chúng ta ở Vân Sơn".
Hoa Thiên Cốt chau mày nhìn hắn, phát hiện có lẽ câu nói vừa rồi có gì không đúng lắm, chỉ cong biết cười trừ với nàng.
"Sư phụ, dậy đi ..thϊếp giúp chàng rửa mặt chảy tóc còn thay y phục nữa, chắc là hai người họ đang đợi đấy"
"Cứ để bọ họ đợi, ta còn có chuyện quan trọng hơn..."
Nụ cười gian manh của hắn, làm nàng không khỏi giật mình, vừa lùi lại một bước đã bị hắn giật gọn vào lòng.
"Sư phụ, chàng định làm gì?"
Bàn tay đang ôm lấy nàng không chịu yên phận, nhẹ nhàng xiết chặt lấy nàng, vai áo liền tụt ra quá nữa, vừa định lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị bờ môi lạnh lèo của Người ngăn lại. Bạch Tử Họa bế nàng lại ghế , chiếc thắt lưng cũng từ từ rời ra. Cơ thể nàng nóng bừng, rỏ ràng là người đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà.
"Sư phụ, Yên Nhi , không được.."
"Con bé còn ngủ, không sao đâu.."
Mắt nàng nhòe đi, bờ môi như bị người chiếm lấy, lạnh lẽo như băng nồng nàn như lữa, bọn họ lao vào nhau không màn mọi thứ xung quanh.
Nụ hôn của hắn trượt khỏi môi nàng từ từ lan xuống cổ rồi lại thấp hơn, lại thấp hơn.
Hoa Thiên Cốt giờ đã không còn sức để ngăn cản người, chỉ biết nương theo cơ thể ấy. Đặt nàng trên thân, mắt hắn đầy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ,nụ hôn hắn như châm ngòi du͙© vọиɠ nơi nàng.
Bọn họ cứ quấn lấy nhau, triền miên như vậy tiếng rêи ɾỉ như tiếng đàn sắc bén khảy vào tay hắn, từ hời, từ hồi.
Không hề mảy may để ý đến bên chiếc giường đối diện có một đôi mắt to đang rất tò mò nhìn về phía họ.
Một bàn tay nhỏ xíu đặt lên vai Bạch Tử Họa , gương mặt còn mơ ngủ nhe răng mỉm cười với hắn.
" Cha với mẹ chơi trò gì vậy, Yên Nhi cũng muốn chơi...".
Bạch Tử Họa,nhìn thấy con bé liền bật dậy kéo áo đắp lên người Hoa Thiên Cốt mặt đang đỏ bừng vì ngượng,sữa lại áo rồi quay sang dỗ dành con bé
" Yên Nhi , ngoan ! mẹ con không được khỏe, ta giúp mẹ trị thương thôi."
Tai Hoa Thiên Cốt ù đi, cái gì cơ Người vùa nói gì?
Trị thương kia ak, người đang làm nàng bị thương thì đúng hơn.
Con bé vừa nghe liền chạy đến bên nàng
"Mẹ, mẹ không khỏe ak"
"Ta không sao, con mau ra ngoài rửa mặt rồi đến chổ sư phụ con đi..."
Con bé đặt lên má nàng một nụ hôn rồi lắc qua lắc lại rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng Yên Nhi vừa khuất, Bạch Tử Họa quay sang nhìn nàng .
"Ta không biết nha đầu ấy lại thức giấc đúng lúc như vậy..."
"Sư phụ, người càng ngày càng hư rồi...."
Bạch Tử Họa đưa tay lên véo nhẹ tai nàng,
" chỉ một mình ta thì hư được chuyện gì..."
Hay thật, giờ lại đỗ lỗi cho nàng cơ đấy, sư phụ, người quả là... . Bạch Tử Họa nhìn nàng âu yếm
"Yên Nhi đi rồi, chúng ta tiếp tục nhé!".
Tiếp tục á, Hoa Thiên Cốt bật dậy, cắn một cái thật đau vào vai ngươi, Bạch Tử Họa chau mày, ôm chặt lấy nàng hơn
" Không, thϊếp không muốn chàng nữa!"
Nói rồi vùng ra khỏi vòng tay hắn, một cái phất tay, xiêm y tự bay đến, mặc ngay ngắn trên người nàng.
Mái tóc dài đen mượt của nàng chỉ búi đơn giản bằng một cành hoa đào thêm vào bộ tử y để lộ bờ vai trắng nõn,vừa kín vừa hỡ nhưng vẫn rất quyến rũ, mùi thơm từ chiếc túi hương càng làm người ta không thể nào rời mắt.
Cảnh tình này, hắn không biết nên cười hay nên khóc, có nên nghĩ hai mẹ con họ bắt tay nhau trêu đùa hắn hay không?