Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 12: Liên tưởng lúc vắt sữa

edit+beta: snowie

Sáng hôm sau sau khi rửa mặt xong, La Chu uống một cốc trà bơ đun trên lửa nóng, ăn hai miếng bánh tsampa, nhanh chóng giải quyết vấn đề bữa sáng.

Khi sắc trời còn chưa sáng, nam nhân bên người liền nương theo quy củ ở nơi này, sớm rời giường, lén lún về nhà. Trước khi rời đi còn đè nàng ở dưới thân hôn mãnh liệt một hồi lâu, tình cảm bắn ra tứ phía, cuối cùng hắn cười to rời đi trong tiếng chửi rủa vì xấu hổ của nàng. Mẹ kiếp, mò tới trong đêm rồi rời đi cũng trong đêm, hành vi này nhìn thế nào cũng giống tên nam nhân vụиɠ ŧяộʍ yêu đương.

Đêm qua, sau khi Trát Tây Lãng Thố vào phòng đặt nồi đá đun nước ấm, đang muốn giúp nàng cởi tiểu khố tắm rửa, nàng liền bị tay chân lạnh lẽo làm cho thức giấc. Mặc cho thân thể mệt mỏi vẫn khăng khăng tự mình tắm rửa, không để cho tên nam nhân một chút cơ hội.

Có thể do đã có quan hệ tiếp xúc thân mật, sự bài xích và phản kháng của nàng đối với vòng tay và cơ thể của Trát Tây Lãng Thố đã giảm đi rất nhiều. Sau khi tắm rửa xong, nàng liền biến thành cái tiểu oa nhi nhu thuận rúc vào l*иg ngực nam nhân, tay chân và cơ thể luôn ấm áp, đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi nàng xuyên qua tới giờ.

Bắt đầu từ hôm nay, các huynh đệ Trát Tây gia sẽ bận rộn vào núi từ sáng sớm để đốn củi và tích trữ củi cho mùa đông, việc rèn luyện thể lực tạm thời dừng lại. Chặt củi xong, Thứ Nhân cùng Trạch Nhân sẽ ra đồng làm việc, Lãng Thố cùng Đức Ương ra ngoài chăn thả, còn nàng sẽ ở nhà làm việc. Tối qua trong bữa tối, Trát Tây mẹ nói muốn chuẩn bị cho tân tức phụ, nhờ nàng giúp một tay. Kỳ thật người dân nơi đây thuần phác, thôn xóm tính tình thiện lương, vô luận nhà ai đón dâu, đều là cả làng giúp đỡ. Nàng là một người tha hương cái gì cũng không thông thạo, làm sao biết phải làm gì? Trát Tây mẹ nói như vậy chỉ vì thương tiếc cho nàng, một cô nương tha hương xứ người, muốn cho nàng nghỉ ngơi. Đương nhiên, hiện tại cũng có thể lý giải đây là một kiểu chiếu cố cho tức phụ tương lai. Mặc kệ nguyên nhân gì, dù sao cũng là người ta có ý tốt, nàng cũng không nên nghĩ đến nhiều, sẽ không hay.

Cầm đi sữa dê tanh để ở trên bàn thấp, vuốt thẳng lại chiếc áo choàng Tây Tạng màu nâu che ở bên ngoài. Chiếc áo choàng này là nàng mua ở (*) Lhasa trước khi xuyên qua, tuy không ấm lắm nhưng lại rất tiện nghi, chuyên dùng để che gió. Vừa mở cửa ra, một luồng gió lạnh ập vào khiến nàng run cả người, gió ngày hôm nay dường như so với ngày hôm qua lạnh hơn chút. Dựa theo cách tính thời gian địa phương, hiện tại bất quá cũng mới đầu tháng mười, thế nào lại lạnh như vậy? Giữa trưa có ánh nắng chiếu còn tốt, nhưng buổi sáng cùng buổi tối trời lạnh muốn hồn xiêu phách lạc. Nàng không khỏi lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã mặc áo nhung cùng quần len, mang áo khoác lông cùng quần gió xuyên qua.

(*) Lhasa: là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thành phố này là nơi ở truyền thống của các Dalai Lama và các cung Potala và Norbulingka trong Phật giáo Tây Tạng được xem là các trung tâm linh thiêng nhất ở Tây Tạng.

Quấn khăn che mặt kĩ lưỡng, đội mũ lông thỏ, trang bị đầy đủ chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Nàng hít sâu một hơi, chống đỡ gió lạnh ra khỏi cửa. Mới vừa đi được vài bước, liền gặp Cách Tang Trác Mã xách hai xô sữa đi về phía nàng.

"Chào buổi sáng, Trác Mã." Nàng mỉm cười, bước tới nhân lấy một xô sữa dê trong tay Cách Tang Trác Mã, cùng nhau đi tới chuồng dê. Nếu ở trong nhà Trát Tây làm việc, giúp Cách Tang Trác Mã vắt sữa chính là nhiệm vụ đầu tiên.

"Chào buổi sáng, La Chu a tỷ." Cách Tang Trác Mã cũng bọc kĩ lưỡng chỉ lộ ra một đôi mắt dài sáng ngời và thông thái. Đôi mắt ướŧ áŧ trong suốt gợn sóng, giống như bị phủ bởi sương sớm, đuôi mắt dài hơi nhếch lên, phong tình động lòng người.

Mỹ nhân a mỹ nhân, đây mới chính là mỹ nhân. La Chu trong mắt nhìn thấy, trong lòng liền yêu thích và ngưỡng mộ. Đôi mắt của nàng tuy vừa to vừa tròn, đen nhiều trắng ít, cũng là trong trẻo hữu thần, nhưng nhưng cũng chỉ có thể gọi là dễ thương chứ không quyến rũ như đôi mắt dài nhướng lên ở khóe mắt. Nàng cùng với cô em chồng tương lai xách xô sữa vừa đi vừa tán gẫu, đột nhiên lùi lại hai bước, nhìn kỹ dáng đi của Cách Tang Trác Mã, nghi hoặc nói: "Trác Mã, ta cảm thấy dáng đi của muội hôm nay có vẻ hơi kỳ lạ."

Ánh mắt của Cách Tang Trác Mã ngập ánh sáng ngọt ngào và kiều diễm, giọng nói trong trẻo vang dội thường ngày nay có vẻ có chút ôn nhu nhẹ nhàng: "Tối hôm qua lão đại của Vượng Tất gia đã lặng lẽ đến phòng muội."

"Lên giường để tạo người sao?" Khóe miệng La Chu giật giật, trên trán có mấy đường đen rơi xuống. Vị hôn phu của cô em chồng này là ba cái huynh đệ, lớn thì hai mươi, nhỏ mới mười sáu. Diện mạo đoan chính, mỗi người đều là hán tử cao nguyên nhanh nhẹn dũng mãnh. Thành thật mà nói, nàng có phần bội phục nam nhân nơi này. Ban đêm lạnh như thế, vậy mà vẫn có thể vượt qua gió rét chạy leo lên giường của nữ nhân, cũng không ngại vất vả. Ngoài sự ngưỡng mộ, nàng chỉ có thể cảm khái sự cám dỗ của gian tình thật nóng bỏng, mị lực tạo người đúng là vô tận, khả năng sinh sản của con người là không thể phá hủy, bách chiến bách thắng.

“Ừm” Ở chung với La Chu nửa năm, Cách Tang Trác Mã cũng có thể hiểu được một số từ ngữ cổ quái mà nàng nói, thỉnh thoảng ngẫu hứng còn có thể nói theo.

“Chẳng trách muội bước đi kỳ quái như vậy, giống như con vịt vậy." La Chu tự lẩm bẩm. Nàng chưa từng đích thân trải nghiệm qua loại vận động tạo người, nhưng dựa theo các loại tiểu thuyết miêu tả, cũng không khó để đoán Cách Tang Trác Mã cùng vị hôn phu của muội ấy đã tiến hành một hồi vận động tạo người vô cùng mãnh liệt tối hôm qua. Chậc chậc, đã cả một đêm rồi mà hai chân vẫn không có thể đứng thẳng.

"Người kỳ quái mới là La Chu a tỷ đó nha?" Cách Tang Trác Mã quay người đảo mắt, “Lãng Thố a huynh tối hôm qua đi qua phòng của tỷ, theo lý mà nói, tỷ hôm nay cho dù có thể đứng lên, cũng không thể thoải mái như bây giờ."

A? La Chu ngẩn ra, có chút sững sờ mà nhìn nàng.

"Lãng Thố huynh là nam nhân cường tráng được các cô nương yêu thích nhất, huynh ấy nhận được không biết bao nhiêu ám chỉ chơi trò chơi ban đêm, thế nhưng lại rất ít khi đến nơi hẹn. Bất quá mấy nữ nhân từng ngủ với Lãng Thố a huynh đều nói rằng huynh ấy ở trên giường dũng mãnh giống như trâu đen, sáng sớm hôm sau cơ hồ không ai có thể đứng dậy nổi.” Đôi mắt dài lúng liếng và gợn sóng nghiền ngẫm ở trên người La Chu đánh giá, kéo dài thanh âm, "Lãng Thố huynh đã khao khát tỷ hơn nửa năm, đêm qua lẽ ra phải dũng mãnh hơn bình thường mới đúng. Hay là La Chu a tỷ có thiên phú dị bẩm, thân thể giống như trâu mẹ cường kiện cứng cỏi. Ai nha, muội thực sự là nhìn hoài mà không nhận ra đâu."

Ầm ── Ầm ──

Mới sáng sớm tinh mơ mà cả người đều bốc hỏa, gió lạnh cũng không thấm vào đâu, giá lạnh có là gì. La Chu thẹn quá hoá giận, vung thùng sữa trong tay, gầm lên “Con mẹ nó ai là trâu mẹ hả? Bọn ta tối hôm qua không tạo người! Không hề tạo người!” Nàng nhảy đến trước mặt Cách Tang Trác Mã, hung hăng nói, "Còn nữa, ở trước mặt ta đừng có mà nhắc tới chuyện Trát Tây Lãng Thố ở cùng nữ nhân khác chơi trò chơi ban đêm! Ta không có hứng!” Gầm xong, nàng xách xô, không hề để ý tới Cách Tang Trác Mã, bước những bước nặng nề về phía chuồng dê.

Mẹ kiếp, nếu tên xú nam nhân kia còn dám leo lên giường nữ nhân một lần nữa, nàng sẽ dùng đao thiến hắn. Bất kể nàng có yêu hắn hay không, hắn đã tỏ tình và cùng nàng định ra hôn ước, sau này nhất định phải thủ thân như ngọc! Giữ mình trong sạch!

Cách Tang Trác Mã nhìn bóng người giận dữ trước mặt nộ khí đằng đằng, vui sướиɠ cười khanh khách khi thấy người gặp hoạ. Hừ, xem tỷ chê cười muội, cũng không nhìn xem da mặt của mình mỏng như nào. Bất quá... Ách, nàng giống như đã gây rắc rối cho Lãng Thố a huynh rồi.

Lắc đầu, lại lập tức đem một tia áy trong lòng vứt bỏ. Những gì nàng nói đều là sự thật, Lãng Thố a huynh cũng không thể trách nàng được. Nếu sau này không được lên giường nữ nhân, huynh chỉ có thể tự trách mình đã yêu một nữ nhân tha hương cực kỳ đức hạnh như vậy.

Khi nàng xách xô sữa bước vào chuồng dê, La Chu đang ngồi xổm bên cạnh một con dê sữa, vắt sữa nó một cách thuần thục. Sau khi xem xong, nàng khen ngợi: "Không sai nha, tay nghề vắt sữa của La Chu tỷ tỷ càng ngày càng thuần thục, nhớ ngày đó tỷ thậm chí còn không biết cách mặc áo choàng da." Nàng hì hì cười, chọn một con dê sữa có bầu vυ' sưng tấy và bắt đầu vắt sữa.

La Chu nghe vậy, sau lớp khăn che mặt không khỏi giật giật khóe miệng, oán thầm không thôi. Ta cũng không phải người chăn dê Tây Tạng bản địa, nên nếu ta có thể mặc áo choàng Tây Tạng bình thường thì thật tốt. Chiếc áo da đó ban ngày dùng làm quần áo, ban đêm làm chăn, vừa rộng vừa to, ta một người sống ở vùng bình nguyên lâu năm, làm sao có thể biết mặc được?

Thấy nàng không trả lời, Cách Tang Trác Mã đảo mắt, kéo tấm vải che mặt xuống. Nghiêng người, dương ra một nụ cười phi thường sáng lạn thuần mỹ, thanh âm mềm mỏng: "La Chu tỷ tỷ, tỷ giận muội sao? Từ nay về sau muội sẽ cùng tỷ trông chừng Lãng Thố a huynh, không cho phép huynh ấy leo lên giường nữ nhân khác, có được không?”

Mẹ kiếp! Nghe như thể nàng đã ghen tị cả trăm năm rồi. Nhưng khi đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp tinh thuần nhiệt tình tựa như đoá hoa Cách Tang kia, nàng thực sự không thể tức giận nổi. Vốn dĩ xấu hổ chiếm đa số, nhưng bây giờ sự xấu hổ đó không còn nữa, tức giận cũng tự nhiên biến mất.

“Người nào có thân tự lo mà giữ, không cần người khác trông chừng." Nàng phẫn nộ nói, xách xô sữa rồi đổi sang một con dê sữa khác.

"La Chu tỷ tỷ nói đúng, muội sẽ truyền đạt lời của tỷ cho Lãng Thố a huynh.” Cách Tang Trác Mã đắc ý, lại kéo khăn che mặt lên, nàng biết La Chu tỷ tỷ không thể cưỡng lại được nụ cười của mình. "La Chu tỷ tỷ, kỳ thực Lãng Thố a huynh từ ngày đón tỷ về nhà, chưa hề leo lên giường của nữ nhân khác. Huynh ấy quy củ tới mức ngay cả hai đại huynh cũng có lúc cười nhạo huynh ấy." Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn là vì a huynh nhà mình nói lời hay.

"Ta biết." La Chu mím môi, dùng ngón tay véo núʍ ѵú của con dê, nhẹ nhàng vặn xoắn, sau đó nắm vυ' dê nhẹ nhàng nhào nặn, gò má sau tấm khăn lặng lẽ phiếm ra rặng mây đỏ. Nàng chợt nhớ đến cảnh tượng Trát Tây Lãng Thố vuốt ve bầu vυ' nàng tối qua, động tác vắt sữa nguyên bản đơn thuần nhất thời tràn ngập một vẻ dâʍ đãиɠ khó tả.

Nhìn dòng sữa trắng như tuyết chảy vào thùng, nàng kinh hãi nhận ra mình đang rơi xuống vực sâu của tà ác.

Con mẹ nó, đều là lỗi của tên xú nam nhân kia!