Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 11: Trò chơi lúc nửa đêm (4)

edit+beta: snowie

Trát Tây Lãng Thố cũng không cố gắng truy vấn, hôn lên mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, hôn lên hàng mi run rẩy của nàng, khàn giọng nói,

"Tiên nữ của ta, chỉ cần nàng gật đầu, ta còn có thể cho nàng càng nhiều khoái hoạt lớn hơn nữa." Đôi môi nóng ẩm tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi vào tai, thanh âm khàn khàn trở nên tà ác,

"Nàng sẽ ở dưới thân ta sung sướиɠ run rẩy, du dương khóc lóc. Nàng sẽ giống như con rắn xinh đẹp quấn lấy cơ thể của ta, cầu xin ta cày cấy phi nước đại trên người nàng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt của ta sẽ phun vào nhà kính thần thánh và mềm mại của nàng, và rồi thân thể của nàng sẽ thai nghén đứa nhỏ mang huyết mạch hòa hợp giữa đôi ta.” Hắn nâng cặp mông rắn chắc của mình lên, từ từ từng chút một thong thả ở giữa hai chân nàng đưa đẩy.

Mặt nàng đỏ bừng như sắp nổ tung, đầu óc mơ mơ hồ hồ bốc hỏa, không thể tiếp tục lặng yên, mở miệng mềm mỏng cầu xin: "Không không. . . . Không cho phép nói nữa. . . . Lấy ra. . . . Mau lấy ra. . . . Ta. . . . Ta không cần. . . . . ." Hai tay khoác lên bờ vai cường kiện của Trát Tây Lãng Thố, yếu ớt vô lực mà đẩy ra. Những lời thì thầm tục tĩu dâʍ ɭσạи của nam nhân cứ không ngừng đánh sâu vào bức tường cuối cùng trái tim nàng, sự ra vào mạnh mẽ giữa hai chân cùng với chiếc qυầи ɭóŧ nhớp nháp khiến cơ thể nhạy cảm của nàng càng thêm ngứa ngáy, theo bản năng nàng cảm giác được đó chính là hung khí duy nhất thuộc về nam nhân.

Nàng đã từng xem qua vô số tranh ảnh, đã từng đọc văn miêu tả cũng như phim ảnh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với “súng ống” của nam nhân. Kiến thức về lần đầu đau đớn của nữ tử nhanh chóng lướt qua đầu nàng, hiện thực rằng là không hề có biện pháp tránh thai nào vụt qua, du͙© vọиɠ đang trỗi dậy bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều, đầu óc hừng hực bị hấp dẫn đến mức sắp đánh mất chính mình cũng dần tỉnh táo lại. (snowie: là mình mình cũng sợ hết hồn ) các bạn hãy nhớ qhtd một cách an toàn nhaa)

“Thật sự không cần sao? Tiên nữ của ta." Trát Tây Lãng Thố dời người ra, đầu lưỡi xâm nhập vào vành tai nàng, xoay tròn liếʍ láp. Bàn tay to lớn bắt lấy tay nàng, phớt lờ sự phản kháng của nàng, kéo nó tiến vào khu rừng rậm rạp của hắn, "Nàng sờ xem, dương v*t của ta vĩ đại biết bao, ta khao khát nàng biết bao, nó sẽ mang lại cho nàng niềm hạnh phúc tột đỉnh." Hắn đem cây gậy hùng vĩ đặt vào trong bàn tay nhỏ bé non mịn của nàng, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

La Chu trong sợ hãi lại xen lẫn một chút tò mò, tuỳ ý để bàn tay nam nhân dẫn dắt nàng chạm vào nó. Thứ ở trong tay giống như một thanh sắt nóng được bọc trong lớp vải nhung, vừa thô vừa dài, to tới mức một tay nàng không thể nắm trọn, to dài giống như một cây roi. Nàng tuy không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ ràng từng đường gân xanh nổi lên, chất lỏng trơn dính nhầy nhụa rỉ ra từ qυყ đầυ cực đại cứng rắn. Lòng hiếu kỳ dần mất đi, trong lòng bắt đầu rùng mình run rẩy, nếu như cây gậy vừa to vừa dài vừa cứng như vậy tiến vào trong cơ thể nàng thì chẳng phải sẽ xé rách nàng sao.

"Không. . . . . . Không cần, ta hiện tại không muốn, chàng. . . . . . chàng đáp ứng sẽ chờ ta làm quen rồi mà.” Lần cự tuyệt này thanh tỉnh hơn lúc trước nhiều, cũng rõ ràng hơn.

Thân thể Trát Tây Lãng Thố chấn động, ở nàng bên tai tiếc nuối thở dài, cắn răng nói: "Đừng sợ, ta sẽ giữ lời. Bất quá, ta còn cần tiên nữ của ta trợ giúp một chút.”

Giúp. . . . giúp ngươi?! Bằng cách nào?!

La Chu kinh ngạc suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đã đột nhiên ngồi dậy, đem hung khí nam tính cứng rắn nóng bỏng áp sát vào đũng qυầи ɭóŧ của nàng. Hai bàn tay to lớn bắt được đôi chân mềm mại, kẹp chặt vào giữa, eo hông bắt đầu điên cuồng đưa đẩy.

"A ── hỗn đản! Hỗn đản! Vô sỉ! Vô sỉ!" Nàng nổi giận, the thé mắng chửi. Liều mạng vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát khỏi cái tư thế ái ân dâʍ ɭσạи kỳ cục này. Tuy nhiên cánh tay cường kiện của nam nhân lại giống như sắt thép chặt chẽ khóa trụ thân dưới của nàng, mà eo hông ra sức vặn vẹo sẽ chỉ làm tăng kɧoáı ©ảʍ ma sát, khiến cho nam nhân đằng sau càng thêm cuồng nhiệt hơn.

May mà bắp đùi cũng dính rất nhiều mật dịch, mới giúp cho chuyển động của nam nhân không đến nỗi tàn phá da thịt nàng. Vật nóng cứng rắn ở giữa lớp da đùi bên trong mềm mại và chiếc qυầи ɭóŧ nhớp nháp trơn tru qua lại, thỉnh thoảng cọ qua hoa huy*t, cánh hoa, thậm chí cả hoa hạch mẫn cảm. Hơi nóng tê dại theo ma sát mà lan ra, dần dần nuốt chửng sự tỉnh táo của nàng. Tiếng chửi rủa bất giác biến thành tiếng rêи ɾỉ kiều mị, hoà vào cùng với tiếng kẽo kẹt của giường gỗ, tiếng thở dốc của nam nhân, khung cảnh cực kỳ thối nát mà dâʍ loạn.

Không biết qua bao lâu, qυყ đầυ cực đại đột nhiên xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ đâm thật mạnh vào hoa hạch. Kɧoáı ©ảʍ cực đại quen thuộc mà xa lạ lập tức bùng nổ ở bụng dưới, nàng kinh ngạc khóc hô, thân thể lại một lần nữa như bị quăng lên mây, sung sướиɠ mà run rẩy. Cùng lúc đó, Trát Tây Lãng Thố gầm nhẹ một tiếng, thắt lưng phía sau khẩn trương truyền đến cảm giác tê dại thấu xương, qυყ đầυ áp vào hoa hạch, mạnh mẽ phun chảy.

Lớp vải mỏng manh ướt sũng đã không thể ngăn được dòng chảy mạnh mẽ này nữa, chất lỏng đặc sệt nóng hổi nhấn chìm hoa hạch mỏng manh đang co giật, nâng La Chu trong cao trào lên một tầng cao mới.

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ căn phòng gạch mộc tăm tối tràn ngập tiếng thở hổn hển sảng khoái sau khi phóng thích của nam nhân đan xen với tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ mềm nhũn của nữ nhân, lây nhiễm hơi thở da^ʍ mỹ . . . Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên tiếng khóc uỷ khuất của La Chu.

“Khốn nạn, hu hu, chàng là một tên khốn, ta không muốn ngủ cùng chàng nữa, ta không muốn gả cho chàng nữa." Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, La Chu nhìn lại cơ thể đẫm mồ hôi của mình, hai vυ' toàn là vết đỏ và dấu răng, hạ thân thì một mảnh nhớp nháp, nàng vô cùng xấu hổ và giận dữ, lại vừa ủy khuất vừa khó chịu. Cắn môi nhẫn nhịn một lát, song vẫn nhịn không được mà oà khóc. Cho tới tận bây giờ . . . nàng chưa bao giờ bị một nam nhân nào khi dễ đùa bỡn như thế này cả.

"Tiên nữ của ta, nàng không được nói lung tung ngốc nghếch, ta sẽ tức giận." Trát Tây Lãng Thố thương tiếc dùng áo choàng da ôm nàng vào trong lòng, không ngừng hôn lên những giọt nước mắt của nàng, khuyên giải an ủi nói:

"Nàng không đủ yêu ta, không muốn ta tiến vào thân thể của nàng, tất cả ngượng ngùng và kháng cự của nàng ta đều hiểu rõ. Nhưng nàng cũng đã đáp ứng lời cầu yêu của ta, nguyện ý gả cho ta. Chúng ta là hôn phu thê, không có khả năng cái gì cũng không làm. Ta sẽ một mực giữ lời hứa, sẽ không ép buộc mà chiếm đoạt nàng, nhưng ta cũng hy vọng nàng có thể hiểu mà từ từ thích ứng với sự âu yếm của ta.”

Bàn tay to lớn vỗ về bờ vai đang run rẩy của nàng, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Ta sẽ chờ nàng tiếp nhận ta tiến vào, chờ nàng mang thai hài tử của chúng ta, chúng ta sau này sẽ trở thành phu thê cả đời.”

Tên nam nhân chết tiệt hỗn đản này nói cũng không sai, muốn thành thân ở đây thì trước hết phải mang thai cái đã. Người ta đêm nay cũng không hề ngang ngược cường bạo ép nàng, như vậy đã là khoan dung độ lượng với nàng lắm rồi. Hết thảy là do nàng quá giả nhân giả nghĩa, quá vụng về. Nhưng. . . nhưng bị một nam nhân đối xử như vậy, nàng liền cảm thấy khổ sở, cảm thấy oan ức, cảm thấy mình bị bắt nạt, và chỉ muốn khóc.

"Chàng. . . . . . Chàng làm ta bẩn thỉu và khó chịu quá . . .” Nàng vừa khóc vừa nén giận bĩu môi.

Trát Tây Lãng Thố nhướng mày cười, mềm mỏng dỗ dành nói: "Ta lập tức nấu nước lau rửa cho nàng được chứ?”

". . . . . . Ừm. . . . . ." Nàng nép mình trong vòng tay của hắn, nức nở nghẹn ngào nói, “Phạt chàng ba ngày không được chạm vào ta, chỉ cho ôm ta nằm ngủ.” Vòng tay của Trát Tây Lãng Thố thật ấm áp, thân mình được sưởi ấm dào dạt, một chút cũng không lạnh.

"Được, trong ba ngày tới chỉ ôm nàng ngủ.” Trát Tây Lãng Thố không có nửa phần phản bác mà đáp ứng. Tuy rằng đêm nay hắn không đạt được mục đích cuối cùng, nhưng quan hệ với tiên nữ rõ ràng đã có cải thiện rất lớn. Tiên nữ của hắn không giống với những cô nương Bác Ba khác, có một số việc không thể vội vàng, chỉ có thể chầm chậm thong dong mà thôi. Hắn là một thợ săn xuất sắc, tính đến thời điểm hiện tại, không một con mồi nào mà hắn để mắt đến có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. (snowie: anh cũng kinh nghiệm ghê cơ  nỡm quá ))

Nhận được lời hứa của nam nhân, tâm trạng La Chu dần dần ổn định, một làn sóng mệt mỏi ngay lập tức ập tới. Nàng ở trong lòng nam nhân ưỡn người, ngáp ngáp, trong đầu mơ mơ màng màng suy nghĩ, có người ở bên làm cái chăn điện so với ôm dê sữa ngủ có vẻ tốt hơn nhiều.

Nhận thấy nữ nhân trong lòng không có động tĩnh, Trát Tây Lãng Thố mở rộng áo choàng, cúi đầu nhìn kỹ hơn. Ha ha, tiên nữ của hắn đã ngủ đến mê mệt rồi.

Đôi gò má non nớt ửng hồng, trên hàng mi còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt. Đôi môi mượt mà như cánh hoa cong lên, căng mọng trong suốt, vừa đáng yêu lại dụ hoặc. Hắn nhẹ nhàng hôn lên, lòng ngập tràn yêu thương.

"La Chu, tiên nữ của ta. Ta sẽ từng bước ăn sạch trái tim của nàng, để nàng cam tâm tình nguyện hiến dâng thể xác và linh hồn cho ta.”