Chương 9: Hoàng Bắc Nguyệt xuyên qua.
Đến Phủ Trưởng Công Chúa, Lăng Nguyệt bay thẳng đến Từ Đường, nội tâm tràn đầy lo lắng nhưng xen vào đó lại có chút ... hồi hộp? Cô hồi hộp cái gì chứ? Vì là nữ chính đến sao? Hẳn là vậy đi!Đi vào trong từ đường, đập vào mắt là Hoàng Bắc Nguyệt nằm bẹp trên sàn, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, nhìn cảnh này không hiểu sao tim cô đau nhói, ánh mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt chuyển sang màu tím tràn đầy lạnh lùng và sát khí. Cô đi về phía Hoàng Bắc Nguyệt, đỡ cô ấy ngồi dậy và đưa tay bắt mạch cho Bắc Nguyệt.
"Bắc Nguyệt! Bắc Nguyệt! Muội tỉnh lại đi!" Lăng Nguyệt lắc lắc vai Hoàng Bắc Nguyệt nói, ánh mắt lại thâm sâu một phần, tràn đầy sát khí, bỗng chốc sát khí tràn lan Từ Đường, Tuyết Ly nằm trên vai cô sợ hãi run lên, giống như lần đầu tiên gặp, ánh mắt chủ nhân lúc ấy nó không thể quên được.
"Ưʍ..." Cảm nhận được sát khí nồng đậm, Hoàng Bắc Nguyệt mãnh mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ hồ và cảnh giác nhìn cô. Nàng không phải chết rồi sao? Cô gái mang mặt nạ trước mắt là ai? Sao lại có sát khí mạnh như thế này? A! Đau đầu quá!!!
"Bắc Nguyệt? " Lăng Nguyệt thấy Hoàng Bắc Nguyệt mở mắt ra cảnh giác nhìn cô, sau đó lại nhíu mày có vẻ đau đớn, cô nhẹ giọng gọi.
"Tỷ tỷ? " Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng đáp lại, người này có trong trí nhớ của Hoàng Bắc Nguyệt, dù mới quen sáng nay nhưng mà lại có ấn tượng cực sâu với người này, không hiểu sao đế cô cũng có hảo cảm với người này nữa, nhất là cảnh cứu Hoàng Bắc Nguyệt, cảnh đó thật đẹp làm sao!
"Muội không sao chứ? Mặt trắng bệch." Lăng Nguyệt nhíu mày nói, từ không gian lấy ra một viên đan dược màu trong suốt lạnh băng, ném vào miệng Hoàng Bắc Nguyệt không chần chừ.
Tuyết Ly thấy vậy không khỏi trợn mắt, chủ nhân là kẻ phá gia chi tử, có biết đó là đan dược thần cấp không hả??? được làm từ Băng Linh Chi Liên đó!!! Thảo Dược hiếm có đó!!! Người có biết tiếc của không hả???
Hoàng Bắc Nguyệt sau khi ăn đan dược vào, cả người điều mát lạnh thỏa mái, tiếp đó lại nóng lên, thân thể như đang được thiêu lửa vậy, đau đớn vô cùng, kinh mạch của cô vỡ ra rồi lại tự lành lặp lại vô số lần khẽ rêи ɾỉ "Đau...Ưʍ..."
"Chịu đựng một tí, độc trong người muội sẽ mau mất thôi! Kẻ nào lớn mật dám hạ độc này vào thân thể muội! Đợi đó, ngươi sau này sẽ không được sống yên ổn đâu! " Lăng Nguyệt đầu là nhẹ nhàng an ủi sau lại là sát khí dày đặc nói, tử mâu lóe qua một tia sáng đỏ chói rồi nhanh chóng biến mất.
"Ừm..." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu chịu đựng, cơ thể dần dần bình phục lại, thậm chí có chút nhanh nhẹn, giác quan rõ hơn, cơ thể nhẹ hơn rất nhiều, không khỏi thầm than Đan dược thật thần kì a~
"Muội còn đứng được chứ? Về phòng nghỉ ngơi cho tốt, ta đưa muội đi." Lăng Nguyệt nhàn nhạt nói rồi đứng lên, Tuyết Ly trên vai cô phốc một cái nhảy vào lòng Bắc Nguyệt, dụi dụi đầu vào lòng cô ấy.
Hoàng Bắc Nguyệt theo bản năng ôm nó vào lòng sờ sờ lông mượt mà của Tuyết Ly, cất giọng thanh lãnh trả lời " Muội còn đi được, đan dược của tỷ hiệu quả thật tốt, thân thể của muội bây giờ khỏe hơn bao giờ hết."
"Được rồi vậy thì đi thôi. " Lăng Nguyệt gật đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói, rồi quay người đi ra khỏi từ đường. Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng đi theo bên cạnh cô, hai tay luôn sờ soạn lông của Tuyết Ly.
...........
"Chán ghét, không nên ở chỗ này nha, trong từ đường còn có người a ~ "
Một giọng nữ mềm mại vang lên ở góc sân tối tăm.
"Sợ cái gì? Cái quỷ bệnh bên trong có thể thế nào? Ngươi không phải nói rằng nàng bị ngu ngốc sao? Cả nô tài cũng không sánh nổi nữa là. Hắc! "
Quỷ bệnh? Ngốc tử? Cả nô tài cũng không bằng? Quả nhiên trước kia Hoàng Bắc Nguyệt quá nhu nhược a.
"Nhân gia thẹn thùng nha ~ ~ ~ "
"Thẹn thùng cái gì chứ? Bảo bối, nhanh lên, ta chịu không nổi nữa ~~ "
Sột sột soạt soạt, tiếng cởϊ qυầи áo vang lên, sau đó chính là một trận dồn dập tiếng thở dốc cùng tiếng cơ thể va chạm.
Vừa đến đã gặp được chuyện như vậy, thật xui xẻo!
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, nương theo ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, rọi trên mặt nàng.
Lăng Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt đã trở về lại màu đen láy không biết từ lúc nào, nhếch môi thú vị xem kịch.