Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 8

Chương 8: Sát khí nồng đậm.
Lăng Nguyệt sau khi rời đi, liền đi tìm một cái quán trọ thuê chỗ ở. 

Thuê quán xong xuôi cô nhanh chóng về phòng, nằm ườn ra trên giường thì thầm "Thật thoải mái a~ lâu rồi chưa được ngủ trên giường êm như thế này! Sau này quyết không bạc đãi bản thân mình nữa!"

"Ngao!" Tuyết Ly không biết từ khi nào cũng nằm trên giường bên cạnh cô, thoải mái rên một cái, thân thể lăn qua lăn lại nhìn rất dễ thương.

"Mi nha! Lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, thành thật đi bên cạnh ta đi! Chạy hoài." Lăng Nguyệt nhéo nhéo đôi tai Tuyết Ly, giọng hơi nghiêm khắc nói, Tuyết Ly từ lúc vết thương lành lại thì cứ xuất quỷ nhập thần lúc nào cũng chạy mất tiêu, cô dù biết vậy nhưng vẫn tùy ý nó, không phản bội cô là được. 

"Ngao!!" Tuyết Ly tỏ vẻ không đồng ý quay mặt đi, ngao một tiếng, nhìn cực kỳ đáng yêu!

"Tùy ngươi vậy! nhưng mà cẩn thận một chút! tự biết đường mà tìm về." Lăng Nguyệt thở dài nói, hai tay ôm Tuyết Ly vào lòng mình để chà đạp bộ lông mượt mà của nó.

Lăng Nguyệt bỗng nghĩ đến gì đó liền hỏi "Tuyết Ly tại sao, mi lại thân mật với Bắc nguyệt như thế? "

"Ngao!!!" Tuyết Ly ngẩng đầu kêu lên, sau đó lại cúi xuống.

"Mi nói là Bắc Nguyệt lúc nhỏ từng đã cứu ngươi? Không phải ngươi mạnh lắm à? Tại sao lúc đó lại được một đứa nhỏ cứu chứ? " Lăng Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Tuyết Ly vẫn im lặng không trả lời nằm yên trong lòng cô như đã ngủ rồi, Lăng Nguyệt thở dài, không hỏi tiếp nữa, đi ngủ.

Bên này hai chủ tớ ngủ ngon lành nhưng lại không biết Hoàng Bắc Nguyệt đang gặp rắc rối.

                  ------------*^-^*------------

Ý của thiên đạo dễ thay đổi được sao?

Rất khó nhưng mà, nếu thiên đạo tổn thương người của ta thì ta sẽ nghịch thiên mà đi!

Vậy ta cũng sẽ cùng nàng nghịch thiên mà đi, không có ai có thể cản chúng ta!

Một lời đã hứa!

                -----------*^-^*----------

Lăng Nguyệt mãnh liệt mở mắt ra, đôi mắt không còn là màu đen nữa mà là màu tím yêu dị, trong đôi mắt có rất nhiều cảm xúc kỳ dị không đoán ra được. Lăng Nguyệt nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đã trở lại màu đen không có cảm xúc. Giấc mơ quái dị gì thế này?

"Ngao?" Tuyết Ly cũng bị đánh thức theo khó chịu lên tiếng một cái sau đó ngủ tiếp.

"Dậy đi! tối rồi!" Lăng Nguyệt nhìn Tuyết Ly lạnh nhạt nói, sau đó bản thân mình rời giường chỉnh sửa lại trang phục và đeo thêm một cái mặt nạ tìm trong không gian, che đi một nửa khuôn mặt của mình.

Lăng Nguyệt quay đầu nhìn Tuyết Ly vẫn còn ngủ say sưa trên giường, không khỏi thở dài nói "Dậy đi! Mi ngủ như vậy không sợ bị người ta hãm hại à? Dậy!!! Còn đi đến chỗ Bắc Nguyệt nữa!"

"Ngao! Ngao!!!" Tuyết Ly bất mãn kêu vài tiếng rồi khó chịu nhảy lên vai Lăng Nguyệt nằm xuống.

"Mi á! " Lăng Nguyệt chau mày sủng nịnh nó, tay trái xoa xoa đầu Tuyết Ly, sao mà nhìn kiểu gì cũng đáng yêu hết vậy trời!

Tuyết Ly khó chịu dùng đầu hất tay Lăng Nguyệt ra, miệng kêu hừ hừ như một cô nương giận dỗi ( Ặc! thì đúng là giống cái mà!)

Lăng Nguyệt lắc đầu thở dài, lại giận rồi thật là khó tính mà! Từ không gian lấy ra một khối thịt nướng còn nóng hổi đưa cho Tuyết Ly.

Tuyết Ly thấy vậy mắt sáng lên nhanh chóng gặm miếng thịt nướng nhảy xuống trên cái bàn gần đó ăn, chủ nhân hiểu nó nhất!

"Ta không hiểu ngươi nhất thì hiểu ai?" Lăng Nguyệt hừ lạnh nói, cũng từ không gian lấy ra một khối, ngồi xuống bàn ăn.

Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà ( Thực chất là muốn nhìn ra bên ngoài trời ), ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, sát khí nồng quá! Hướng mà nó đi đến là..... Phủ Trưởng Công Chúa!

Lăng Nguyệt nhanh chóng rời đi, di chuyển về phía Phủ Trưởng Công Chúa bằng tốc độ nhanh nhất, Tuyết Ly rất an phận ngồi trên vai cô, đôi mắt của nó ánh lên một chút lo lắng.