Chương 10: Phong Liên Dực xuất hiện!
Bên trong góc, một nam nhân to khỏe đem một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi áp lên trên tường, đang phấn khởi làm động tác,hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang chậm rãi tới gần!Cô gái kia cũng bắt đầu mê loạn, từng tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ thốt lên, hai cái chân trắng nõn như rắn nước quấn chặt lấy eo của nam nhân.
Trong từ đường vốn yên tĩnh, lại bị cái thanh âm này phá hỏng.
Trưởng công chúa linh vị đang ở bên trong, hai người kia cư nhiên liền ở ngay đây làm nên chuyện tình đáng xấu hổ như thế, một chút cũng không biết tôn trọng vong linh người đã khuất.
Cũng bởi vì nữ nhi mà trưởng công chúa lưu lại mắc bệnh ngu ngốc bẩm sinh, cho nên đám nô tài bọn họ đều trở nên vô pháp vô thiên như vậy sao?
Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, một bước đi tới, vừa vặn thiếu nữ kia ngẩng đầu lên, chợt vừa nhìn thấy nàng một thân bạch y khinh khinh bước tới, liền sợ đến mức hoa dung thất sắc.
"Quỷ... quỷ.... "
"Nào có quỷ? Quỷ bệnh thì có một cái trong kia, mau, nhanh, bảo bối, ta...... Ách...... "
Trong cổ họng chỉ kịp phát ra một ít thanh âm mơ hồ, liền 'cùm cụp' một tiếng, cổ của nam nhân liền bị bẻ gãy!
"A — " Thiếu nữ kia trừng lớn hai mắt sợ hãi kêu.
"Muốn chết thì cứ việc gọi. " Đem thi thể nam nhân kia ném xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt xoa tay vào áo của thiếu nữ.
Cái nam nhân buồn nôn đê tiện kia, ngay cả việc gϊếŧ hắn đều cảm thấy buồn nôn, nếu không phải hắn dám sỉ nhục Huệ Văn trưởng công chúa, nàng cũngkhông thèm gϊếŧ hắn. Ô uế tay của chính mình!
Thiếu nữ nghe vậy, quả nhiên nhanh chóng ngậm chặt miệng của mình lại, cả người run cầm cập.
Nương theo ánh trăng nhìn lại, khuôn mặt này, không phải là tam tiểu thư quỳ ở trong từ đường sao? Vì sao, chẳng lẽ là quỷ hồn tiểu thư đến đòi mạng?
"Ta không phải quỷ hồn. " Lau sạch tay, Hoàng Bắc Nguyệt khóe môi nhếch lê, lộ ra một nụ cười băng lãnh mười phần, " Ngươi nếu dám tiết lộ một chữ ra bên ngoài, kết cục liền giống như hắn, đừng nghĩ đi cáo trạng với Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của trước đây. "
Không có người nào dám cầm cái mạng nhỏ của chính mình đem làm trò đùa, đặcbiệt là sau khi tận mắt nhìn thấy nàng không chút lưu tình bẻ gãy cổ một người!
Bội Hương trong lòng giờ khắc này chỉ có một ý nghĩ: Vị tam tiểu thư này, tuyệt đối là bị quỷ phụ thân rồi!
Mới vừa rồi nàng quả thực như tu la chuyển thế, phần tàn nhẫn cùng băng lãnh kia, làm cho nàng lông tơ dựng đứng!
"Tam...tam tiểu thư, trước đây là ta sai rồi, van cầu ngươi lưu lại cho ta cái mạng nhỏ này đi, ta về sau cũng không dám nữa. "
Nhớ lại trước đây nàng và những người khác đều cùng nhau ức hϊếp tam tiểu thư, Bội Hương liền cảm thấy trên cổ từng trận ớn lạnh.
"Muốn ta lưu lại cái mạng nhỏ cho ngươi, liền nhìn xem cái miệng của ngươi có nghe lời hay không. "
Vốn là sẽ gϊếŧ luôn con nha hoàn này, bởi vì theo như ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt thì nha đầu này cũng không ít lần khi dễ nàng. Bất quá nghĩ đến nàng vẫn còn một chút tác dụng, tạm thời liền tha cho nàng đi.
"Nô tỳ nhất định nghe lời, nhất định nghe lời! "
"Đem thi thể xử lý. " Nhàn nhạt phân phó một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra khỏi từ đường yên tĩnh.
"Nguyên lai phế vật trong trưởng công chúa phủ lại bá đạo như vậy. "
Thanh lãnh thanh âm như một cơn gió nhẹ nhàng vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cả kinh. Là ai lại có thể lặng yên không một tiếng động trốn ở chung quanh khiến nàng không hề phát hiện chút nào?
Lăng Nguyệt lãnh đạm nhìn lên, khóe miệng nhếch lên đầy thú vị lại có chút như đã biết trước, nhưng nghĩ đến thằng nhóc này sẽ cướp mất Bắc Nguyệt của mình thì ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và ác cảm, độ hảo cảm là âm!!!
Còn nữa nha! Ngươi cái tên mặt trắng, mắt tím, tóc thì xõa lại mặc áo trắng định dọa ma à! còn giả bộ thần thần bí bí nữa chớ! Độ hảo cảm nháy mắt âm lại càng âm.
( Khụ...khụ... đây chỉ là góc nhìn của L. Nguyệt tỷ.)
( Còn đây là cách nhìn của HBN )
Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y làm nổi bật lên làn da trắng nõn, mày kiếm hơi nhíu, đôi tử mâu trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang mênh mông, tựa như ma mà không phải ma, tựa như thần lại không phải thần. Sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma, khiến người ta mê mẩn.
Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, đem vài sợi tóc đen khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan đó thấy thế nào cũng đều vô cùng hoàn mỹ không có tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phonghoa tuyết nguyệt trên nhân gian, nhưng lại không có vẻ âm nhu nữ khí,sắc mặt tỏa khí thế sát phạt bén nhọn vừa vặn làm hiển lộ ra khí phách của hắn.
Hắn dựa vào một nhánh cây, tròng mắt tử sắc dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay nhìn hắn lãnh đạm nói.
"Bớt lo chuyện của người khác thì mạng mới dài."
"Ngươi thích lo chuyện bao đồng lắm hả? rảnh thì về ngủ với vợ con đi! Ban đêm mà còn đi nhìn lén việc của nữ nhân người ta, mất lịch sự." Lăng Nguyệt lạnh lùng nói rồi đi đến kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt rời đi. Nàng chính là muốn hình tượng của hắn trong lòng Bắc Nguyệt tệ đến cực điểm đó, sau này phải bảo Bắc Nguyệt ngược hắn nhiều vào!
"Bắc Nguyệt, hắn là tên biếи ŧɦái, muội nghĩ thử xem, vừa rồi là hai tên cẩu nô tài đó ân ái với nhau, hắn vậy mà ngồi đó rình xem, đừng vì vẻ ngoài của hắn mà bị mê hoặc, hắn là tên đại biếи ŧɦái. Nữa đêm nữa hôm đi rình chuyện phòng the của người khác, còn xuất hiện ở phủ của muội nữa chứ, không chừng là hái hoa tặc cũng nên!" Lăng Nguyệt bắt đầu bôi đen nam chính, phân tích rõ ràng, logic cho Hoàng Bắc Nguyệt nghe.
"..." Phong Liên Dực.
Hoàng Bắc Nguyệt càng nghe càng có lí, ánh mắt nhìn Phong Liên Dực trở nên kỳ diệu. Đẹp như vậy, lại là một kẻ biếи ŧɦái, còn rất có khả năng là hái hoa tặc nữa chứ!