Chương 24: Đến hội đấu giá! (1)
Một đêm bình an qua đi....Sáng sớm Lăng Nguyệt liền ra khỏi không gian, ngồi tu luyện một chút rồi cô đứng dậy đi ra ngoài.
Lăng Nguyệt ra ngoài và cũng đúng lúc Mặc Liên đang mở cửa đi ra ngoài, Lăng Nguyệt nhìn Mặc Liên một cái rồi nhàn nhã nói "Mặc! Thật trùng hợp a~ Ta đang muốn đi ra ngoài chơi! Ngươi đi không a?"
Mặc Liên trầm mặt suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu "Theo Nguyệt."
"Ồ! Vậy đi thôi! Chúng ta ăn ở ngoài nha! " Lăng Nguyệt gật đầu nói rồi bắt đầu đi xuống lầu.
Mặc Liên liền đi theo Lăng Nguyệt, đưa tay nắm lấy tay cô, khóe môi khẽ cong lên biểu lộ tâm tình vui vẻ, nhưng nhanh chóng biến mất.
Lăng Nguyệt lại nhìn Mặc Liên không vừa ý nói "Nè! Huynh hay nắm tay người khác như vậy đó hả? Ta nói cho huynh biết nhé! Chỉ có những người có quan hệ đặc biệt mới được nắm tay nhau! Hiểu chưa hả?" (Tg: Ta ngửi đâu đó có mùi giấm chua a~)
"Quan hệ đặc biệt? Đó là gì?" Mặc Liên nghiên đầu 'nhìn' Lăng Nguyệt nghi ngờ hỏi, Hồng Liên chưa từng dạy hắn cái này.
"... Quan hệ đặc biệt chính là... ừm... cứ hiểu một cách dễ dàng là quan hệ tình yêu, hoặc là giữa đồng bạn thân thiết, huynh đệ hay huynh muội vân vân và mây mây..." Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi vừa đi vừa nói.
Đại siêu não của Mặc Liên nhanh chóng lọc đi lọc lại câu nói của Lăng Nguyệt cuối cùng chỉ còn lại "Quan hệ đặc biệt chính là quan hệ tình yêu." Tay nắm lấy tay của Lăng Nguyệt càng chặt hơn, bước đi theo cô.
Lăng Nguyệt thấy vậy thì thở dài, tùy hắn vậy. Nữ hiện đại bị nắm tay là chuyện ăn cơm thường ngày, à trừ cô ra, người được nắm tay cô chỉ có thể đếm trên ngón tay. Đến Bắc Nguyệt còn chưa được nắm tay cô nữa mà!
Lăng Nguyệt nhanh chóng dẫn Mặc Liên đi ra ngoài, mà không biết rằng, một lúc sau có 2 đại nhân vật đã đi vào quán trọ. Không may phòng trọ của họ nằm kế bên phòng của cô và Mặc Liên.
Trên đường phố rộn ràng, náo nhiệt. Hai thân ảnh một bạch một hắc đi với nhau, y phục kì lạ, nhưng rất đẹp. Cả hai đều có dung mạo ai nhìn vào cũng là hồn bay phách lạc, nam có dung mạo... đáng yêu? Khí chất lạnh lùng? Nữ tử có dung mạo yêu nghiệt khiến nhân thần hít thở không thông, câu thần lạc phách! Có khí chất của một Tiên Thiên.
À! Như mọi người nghĩ, đây là 2 nhân vật chính của chúng ta Lăng Nguyệt và Mặc Liên.
Lăng Nguyệt trong lòng không khỏi thở dài, lâu rồi mới bỏ mặt nạ ra, cái mặt này đúng là quá nổi bật mà! Ai cũng nhìn nàng hết a!!! Nhìn đến nổi da gà luôn. Nhưng mà vì nhiệm vụ, nàng nhịn!
(Tg : Nhầm rồi chị ơi! nhòm chị chỉ có 7 phần thôi! 3 phần là dành cho Mặc rồi!)
Mặc Liên bị nhìn cũng tỏ ra khó chịu, nhưng vì có Lăng Nguyệt bên cạnh nên nín nhịn xuống, nếu là trước kia thì hắn đã ra tay gϊếŧ rồi. Đừng nghĩ hắn không thấy thì không biết! Còn nhiều người nhìn nàng hơn hắn nữa! Còn là mấy loại ánh mắt si mê, da^ʍ tà đó! Người của hắn mà cũng có người dám dòm ngó sao?
(Tg: Chà... Mùi giấm chua nghi ngút a~)
"Đi đâu?" Mặc Liên quay đầu qua hỏi Lăng Nguyệt.
"Đi bán đấu giá Đan Dược, nhưng trước đó, thì qua đây ăn chút gì đó đã, thuận tiện nghe chút tin tức." Lăng Nguyệt tùy tiện nói rồi kéo Mặc Liên vào một quán ăn đầy khách gần đó, tuy nói là khách nhưng thật ra là người của Dong Binh Đoàn và một vài người tu luyện.
Mặc Liên gật đầu đi theo Lăng Nguyệt qua đó. Cả hai khi bước vào quán ăn thì lập tức không khí náo nhiệt đình trệ lại, ai cũng nhìn chằm chằm vào hai người.
Lăng Nguyệt thì tỏ ra khá lạnh nhạt còn Mặc Liên thì tỏ ra lạnh lùng. Cả hai tùy tiện ngồi vào một bàn còn trống gần đó.
Lăng Nguyệt cười với Mặc Liên rồi nói "Mặc! Ngươi muốn ăn gì?"
"Nguyệt ăn gì thì ta ăn thứ đó." Mặc Liên lạnh nhạt trả lời.
"Ồ! Tiểu nhị!" Lăng Nguyệt gật đầu rồi gọi to lên.
Tiểu nhị còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp yêu nghiệt của hai người vừa tới, thì bị tiếng hô của Lăng Nguyệt gọi tỉnh lại, gãi gãi đầu ngượng ngùng chạy qua, đon đã nói "Hai vị đại nhân đây muốn dùng gì ạ?"
"Ừm... Cho 2 tô vằn thắng, một dĩa dưa muối và một dĩa bánh bao đi." Lăng Nguyệt cười với tiểu nhị một cái rồi nói, cô cũng không muốn ăn mấy món thịt, cá đó cô ngán quá rồi! Ăn mấy thứ này lót bụng là được rồi. Nếu đói thì đi nướng thịt ma thú, thịt ma thú nướng ít nhất còn ngon hơn nhiều mấy thứ thịt, cá đó.
(Tg: Lăng tỷ xa hoa quá đi a! Người ta không có thịt ma thú mà ăn, tỷ đây còn chê bai!)
Tiểu nhị và người xung quanh khá ngạt nhiên tại sao hai người nhìn quý phái như vậy tại sao lại ăn những thứ thường dân đó? Nó cũng không có ngon đi?
"Vâng! 2 vị khách quan đợi một chút." Tiểu nhị dù nghi ngờ nhưng vẫn vui vẻ trả lời.
Lăng Nguyệt liếc mắt tiểu nhị một cái rồi gật đầu.
"Tiểu mỹ nữ! Tại sao lại ăn mấy thứ tầm thường như vậy chứ?" Âm thanh sảng sảng vang lên, từ đám đông.
"Đúng thế đó! Không thì qua ăn với bọn này đi! Đảm bảo mỹ vị gì cũng có thể thưởng thức!" Âm thanh khác vang lên. Tiếp theo mọi người cũng xôn xao lên hẳn.
Lăng Nguyệt nhìn qua đó, ánh mắt khẽ đảo, mỉm cười nói "Các vị huynh đệ này! Cảm tạ vì lời mời của các vị. Nhưng mà ta không thích ăn cùng với người lạ, nên mọi người thông cảm. Ta đến đây cũng vì thu thập một ít tin tức mà thôi, không biết trong các vị ai có tin tức gì hay có thể chia sẽ cùng mọi người không?" Âm thanh trong trẻo dù không to lắm nhưng đủ để cho mọi người trong quán nghe thấy, khí chất ưu nhã cao quý của cô tỏ ra như một vị cường giả, không chú ý đến thân phận của mình mà hòa nhập cùng mọi người vậy. Làm cho mọi người điều có ấn tượng tốt với vị cô nương này.