Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 23

Chương 23: Độc Linh nguyện thuần phục!
Mặc Liên nghe vậy cũng không gắng gượng cười nữa "Không đẹp?"

"... Đẹp!" Lăng Nguyệt nhỏ mồ hôi hột, không phải Mặc Liên đời thực có bệnh tự luyến chứ? Đúng là không thể 100% tin vào truyện được!

Mặc Liên hài lòng gật đầu, đi tới nắm tay Lăng Nguyệt. Hồng Liên nói đúng, sau này cười với Nguyệt nhiều một chút.

Lăng Nguyệt nhìn tay mình bị nắm lại nhìn vẻ mặt thanh thuần của Mặc Liên, không lẽ nào a? Nhìn vẻ mặt thanh thuần của Mặc Liên chẳng giống chút nào là đang chiếm tiện nghi của cô a? Chẳng lẽ không biết nắm tay của một cô nương như nàng là đang chiếm tiện nghi (ăn đậu hủ) sao? Quá thanh thuần rồi đi! Sau này liệu có ngu ngốc mà đi nắm tay của một cô gái không không a? ( Tg: Ngửi thấy mùi dấm chua dày đặc.)

Lăng Nguyệt bĩu môi, quan tâm làm gì cho mệt? Không liên quan tới cô. Lăng Nguyệt kéo Mặc Liên đi về quán trọ của mình, thuê cho hắn một phòng trọ sát bên phòng mình.

Cô quay lại nhìn Mặc Liên nói "Ngươi về phòng của mình đi! Ta cũng về phòng của mình đây." Nói xong liền quay người đi vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Mặc Liên đứng đó một chút rồi cũng về phòng của mình.

Lăng Nguyệt về phòng liền bắt đầu vào không gian, nghiên cứu loại độc mới, cô tháo cái mặt nạ xuống, vất ở trên bàn. Lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt làm người ta hít thở không sâu. Đeo hoài cũng mệt, nếu không phải cái khuôn mặt này quá thu hút người thì cô còn lâu mới mang!

"Chủ nhân! Người chuẩn bị chế độc sao? Ta tham gia có được không?" Âm thanh trong trẻo đầy kiêu ngạo vang lên.

Từ phía sau đi tới một thiếu nữ, dung mạo tà mị hắc ám, một thân hắc y gợi lên làn da trắng nõn của nàng, tóc được bối lên gọn gàng, cả người toát ra khí chất kiêu ngạo, tôn quý.



Lăng Nguyệt quay người lại nhìn Tiểu Ngũ, à nói chính xác hơi là cái trường tiên trên tay của Tiểu Ngũ. Cô nhíu mi lại nghi ngờ hỏi "Tiểu Ngũ, ngươi lấy cái trường tiên của ta làm gì vậy?"

Tiểu Ngũ nghe vậy bĩu môi nói "Ta thích nó, hơn nữa dùng để trừng trị kẻ nên trừng trị. Lần sau nhớ mua kẹo hồ lô cho ta nữa."

"Ồ! Biết rồi, mới lành một cái là đi kiếm mèo vàng trả thù, sức cũng xung đó nhỉ?" Lăng Nguyệt gật đầu, quay người lại ngồi xuống cái bàn rót một ly trà rồi hả hê nói.

"Không phải là trả thù mà là cảm ơn." Tiểu Ngũ lắc đầu nói, trả ơn nó vì đã cho cô gặp một kẻ biếи ŧɦái này! Còn trở thành thuộc hạ nữa chứ!

"Ta biết ngươi trong lòng hiện tại vẫn còn uất ức, không hoàn toàn tin tưởng vào ta, và cũng chưa thật tâm coi ta là chủ nhân. Nhưng ngươi nên nhớ rằng ngươi hiện tại chính là ma thú thuần phục ta, là thuộc hạ của ta. Ngươi có quyền phản đối kẻ khác nhưng ngươi không có quyền phản đối ta, vì ngươi chính là bại tướng trong tay ta. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng ngươi! Cho nên hãy ngoan ngoãn một chút!" Lăng Nguyệt cười khinh một cái, ánh mắt liền chuyển thành màu tím dày đặc sát khí, khí áp của cô buồng xuống như thủy triều. Nháy mắt tiểu Ngũ liền nằm rạp dưới đất, phun ra một bụm máu, thở hổn hển.

"Chủ...chủ nhân! Ta... biết lỗi của mình rồi! Xin ngài tha... cho!" Tiểu Ngũ khó khăn nói ra, thật đáng sợ! Còn đáng sợ hơn hôm ấy. 

Nếu Tuyết Ly mà có ở đây thì nó càng kinh ngạc hơn! Màu mắt của chủ nhân đang dần chuyển sang màu hồng nhạt, mái tóc đen bóng mượt mà, dần chuyển bạc. Nó nhất định sẽ hô lên "Biếи ŧɦái a! Mới có bao lâu mà đã sắp tu luyện đến cấp Hồng Man rồi a!!!"

Lăng Nguyệt tất nhiên sẽ không biết đến sự biến đổi của mình, cô cười khinh một cái. Thu lại khí áp, trở về hình dạng cũ. "Nếu ngươi nguyện thành đồng bọn của ta thì ta sẽ không bạt đãi ngươi và đối đãi ngươi như đồng bạn của mình."

Tiểu Ngũ trợn mắt nhìn Lăng Nguyệt, chưa từng có nhân loại nào nói với mình như vậy cả, bọn họ muốn khế ước với nàng, bắt nàng làm công cụ chiến đấu cho họ, hành hạ nàng.

"Được! Độc Linh ta nguyện làm đồng đội của ngươi! Sinh tử gắn bó! Thề không phản bội!"

Lăng Nguyệt cười híp mắt "Thì ra ngươi tên là Độc Linh! không nói sớm a~"

Độc Linh nhàn nhạt nói "Mỗi con người từ khi sinh ra điều được đặt tên, ma thú cũng không khác gì. Tên của ma thú điều do mẫu thân đặt cho."

"Ồ!" Lăng Nguyệt gật đầu coi như đã hiểu. "Không phải là muốn xem ta chế độc sao? Lại đây mà xem, nhớ kĩ các bước, để hoàn thành độc dược một cách hoàn hảo nhất"

Độc Linh gật gật đầu, đứng dậy đi đến. Chủ nhân như vậy... cũng không hẳn là xấu đối với mình nhỉ?

"Độc Linh a~ Thử thuốc mới nhất của ta đi! Đảm bảo sẽ tróc da ngay tại chỗ ha ha..."

"..." Không! Cho nó rút lại suy nghĩ hồi nãy, chủ nhân thật biếи ŧɦái!!!