Chương 9: LẦN ĐẦU GIAO CHIẾN LÂM BÌNH CHI, ĐÔNG PHƯƠNG HIỂM SÁT ĐỘC CÔ HÀNH.
Đông Phương Bất Bại thấy Lệnh Hồ Xung có Độc Cô Hành đi cùng, cũng yên tâm hơn, liền quyết định đi tới Mai Trang bên tây hồ. Lâm Bình Chi xuất hiện khiến nàng cảm giác được nguy cơ, cũng làm nàng cảm thấy có chuyện kỳ quái. Lâm Bình Chi này, nội lực cùng hai chân đã bị phế bỏ thế nhưng còn có thể một lần nữa tu luyện, nhất định có quan hệ với Mai Trang...Đến Mai Trang bên tây hồ, phát hiện có giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo đang canh gác, Đông Phương Bất Bại ẩn nấp trên cây nhìn Mai Trang được canh giữ nghiêm ngặt, vô cùng khó hiểu:"Chẳng lẽ bên trong Mai Trang lại đang nhốt một người nào đó?"
"Đã vậy, để cho các ngươi ngủ một chút." Đông Phương Bất Bại khóe miệng có chút giương lên, ngân châm trong tay phóng ra, Nhật Nguyệt giáo chúng canh gác Mai Trang đều mềm nhũn ngã xuống.
Sau đó nàng tử trên cây nhảy xuống, chiết phiến trong tay vung lên, liền đi về hướng đại lao bên trong Mai Trang.
Trên đường đến đại lao giáo chúng đều bị nàng điểm huyệt ngủ, nàng không muốn giáo chúng của mình phải chết ở trong tay mình.
"Doanh Doanh? ?" Khi đến ngoài cửa đại lao, Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm người đang nằm mê man bên trong, rõ ràng chính là Nhậm Doanh Doanh mà bấy lâu nay không rõ tung tích.
"Nàng làm sao có thể bị nhốt trong Mai Trang? Thảo nào không thể tìm được nàng. Chẳng lẽ Lâm Bình Chi muốn dùng nàng để ép Lệnh Hồ Xung xuất hiện sao??" Đông Phương Bất Bại nghĩ đến đây, vội vàng một chưởng đánh gãy khóa cửa rồi đi vào, lại phát hiện Nhậm Doanh Doanh hôn mê cũng không phải vì bị phong bế huyệt đạo, dường như là đã trúng phải độc dược nào đó.
"Xem ra, muốn nàng tỉnh lại tạm thời không có khả năng ." Đông Phương Bất Bại suy nghĩ chốc lát, vừa muốn cúi xuống ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, lại đột nhiên cảm giác được cái gì, chiết phiến trong tay thẳng tắp đánh về phía sau.
"Thế nào? Đến nơi này của ta cứu người, còn muốn ra tay đả thương ta? Rất không có cấp bậc lễ nghĩa nga ~~ "
"Đã muốn tặng lễ vật cho ngươi, đáng tiếc, không phải bị ngươi chắn trở về sao?" Đông Phương Bất Bại xoay người, giơ giơ chiết phiến trong tay lên.
"Giọng nói của ngươi... Vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc như thế? Nếu đến đây, sẽ không phiền nói cho ta biết ngươi là ai, có thể không? Ha ha a ~" Lâm Bình Chi tà mị cười một tiếng, tiếng cười chưa dứt người đã bay lên, lập tức xuất ra một chưởng.
"Tốt..." Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói, sau đó ngữ khí đột nhiên chuyển biến, "Nếu như ngươi có thể đem ta lưu lại!" Chỉ thấy nàng đột nhảy lùi lại ba bước, thân hình hơi nghiêng, tránh thoát một chưởng kia, đồng thời chiết phiến bên tay phải chuyển động rất nhanh, liền rời khỏi tay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai công kích Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi ở giữa không trung ngửa người, gian nan tránh được chiết phiến kia, hắn cúi đầu, hai tay đột nhiên đánh xuống, "Phanh" một tiếng, mặt đất nơi hắn tiếp xúc lập tức bể nát, tay trái mượn lực bắn lên, ống tay áo bên phải rõ ràng xuất hiện một thanh kiếm, mũi kiếm kề sát mặt đất họa xuất ba đạo kiếm khí hướng thẳng đến Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại vẫn như cũ đứng thẳng, tay phải nàng khẽ vung lên, "Ti" "Ti" "Ti", ba cây ngân châm phá không mà ra, cùng ba đạo kiếm khí kia va chạm vào nhau.
"Uỳnh" một tiếng, toàn bộ đại lao bị chấn động giống như sắp sửa sụp đổ.
"Tiểu tử, thế nào?" Đông Phương Bất Bại khóe miệng cong lên, đồng thời dưới chân khẽ động, lắc mình ôm lấy Nhậm Doanh Doanh: "Lâm muội muội, lần sau hãy cố gắng giữ ta lại, ha ha ha!"
Lâm Bình Chi chỉ kịp nghe thấy một tiếng cười lạnh, sau đó không còn bất kỳ thanh âm gì.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai! A a a a!" Cư nhiên để cho người khác ở trong tay mình cứu đi Nhậm Doanh Doanh, hắn đến tột cùng là ai...
Đông Phương Bất Bại ôm Nhậm Doanh Doanh, phi thân vài cái đã rời khỏi Mai Trang, nghĩ đến Lâm Bình Chi, nàng không khỏi cảm thấy nguy hiểm thật lớn, người này tuyệt đối không thể lưu lại.
"Không biết Độc Cô Hành bên kia ra sao." Đông Phương Bất Bại nghĩ, tốc độ lại nhanh hơn vài phần, mắt thấy phía trước là chỗ tửu quán của bọn họ, đột nhiên nàng dừng lại cước bộ, dự phòng vạn nhất vẫn là đeo khăn che khuất khuôn mặt.
"Khụ!" Nàng ho khan một tiếng, chỉ thấy Độc Cô Hành vươn đầu nhìn, sau khi thấy rõ là Đông Phương Bất Bại, thế này mới đi ra, phát hiện trong lòng nàng cư nhiên còn ôm một nữ tử.
"Lệnh Hồ Xung thế nào ?"
"Hắn không có việc gì, ta thấy hắn tinh thần rất tốt, hiện tại đang nằm úp sấp mà ngủ, hắn thật ra còn uống được ngủ được." Độc Cô Hành vẻ mặt khinh bỉ nói.
"Lại nói, tỷ. . . trong lòng ôm là ai a?"
"Nhậm Doanh Doanh, bị Lâm Bình Chi nhốt ở Mai Trang bên tây hồ."
"Nga, ta nói này, tỷ cứu nàng về làm gì? Người không biết còn tưởng rằng tỷ là hái hoa da^ʍ tặc nữa!"
"Ngươi nghĩ rằng ta là Điền Bá Quang sao? Ngươi phụ trách ôm nàng." Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn Độc Cô Hành, sau đó đem Nhậm Doanh Doanh đặt xuống, xoay người đi vào tửu quán.
"Ai... Được rồi được rồi..." Độc Cô Hành ngồi trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ đành ngoan ngoãn ôm lấy Nhậm Doanh Doanh.
Tiến vào tửu quán, Độc Cô Hành liền thấy Đông Phương Bất Bại đang ôm Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền.
"Này... Đây là có chuyện gì?"
"Lệnh Hồ Xung! Ngươi tỉnh tỉnh, nhanh tỉnh lại cho ta!" Đông Phương Bất Bại lo lắng cõng Lệnh Hồ Xung lên lầu hai.
"Tiểu nhị, giúp ta chiếu cố vị cô nương này!" Dứt lời, Độc Cô Hành vội vàng buông Nhậm Doanh Doanh, chạy theo lên lầu. Ở một phòng trên lầu hai, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đang truyền nội lực giúp Lệnh Hồ Xung kéo dài tính mạng.
"Lệnh Hồ Xung! Ngươi rốt cuộc muốn ta cứu ngươi bao nhiêu lần!"
"Lệnh Hồ Xung! Ngươi không thể xảy ra chuyện Lệnh Hồ Xung..."
Đông Phương Bất Bại không ngừng đem nội lực truyền vào trong cơ thể Lệnh Hồ Xung, chỉ cần có thể tạm thời cứu tính mạng của hắn, sau khi hắn tỉnh lại có thể tự hành tu luyện Dịch Cân Kinh để khôi phục lại.
"Khụ khụ... Khụ..."
Nghe được thanh âm của Lệnh Hồ Xung, tảng đá trong lòng Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng buông xuống, nàng giúp Lệnh Hồ Xung còn mê man nằm tốt, mới quay sang nhìn Độc Cô Hành.
"Độc Cô Hành, ta nhờ ngươi bảo hộ hắn, ngươi chính là bảo hộ như vậy sao?" Đông Phương Bất Bại trong lòng vô cùng sợ hãi, khi nhìn thấy Lệnh Hồ Xung, hơi thở hắn rất mong manh, rõ ràng hôn mê đã lâu, nếu như mình về chậm một chút, chỉ sợ hắn đã...
"Ta gϊếŧ ngươi!" Một chưởng đánh Độc Cô Hành bay ra ngoài, Đông Phương Bất Bại trong mắt dấy lên sát khí.
Độc Cô Hành chỉ kịp cảm thấy hoa mắt, cổ họng đã bị gắt gao chế trụ, không thể nào thở nổi.
"Đông... Đông Phương... hắn như vậy... phụ tỷ... sao tỷ... lại phải..."
"Câm miệng! Đây là chuyện của ta với hắn, còn không tới phiên ngươi xen vào việc của người khác!" Nói xong lực đạo trong tay đột nhiên tăng lên, Độc Cô Hành trừng lớn hai mắt, khóe miệng chảy ra máu tươi, mắt thấy sẽ chết trong tay Đông Phương Bất Bại.
"Không được! Không được... Đông Phương cô nương..." Lệnh Hồ Xung không biết khi nào đã tỉnh lại, nhưng một chút khí lực cũng không dùng được.
"Lệnh Hồ Xung..." Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đã tỉnh, lập tức buông Độc Cô Hành ra, kinh hỉ vô cùng nhưng lại nghĩ tới mình vốn nên là người đã chết...vội vàng xoay người bỏ chạy.
"Đông Phương cô nương!" Lệnh Hồ Xung giãy dụa bước xuống giường , cố nén trụ khí huyết quay cuồng trong cơ thể đứng lên vội đuổi theo.
"Đông Phương cô nương, vì sao cô không chịu để ta gặp cô, cô vẫn... không thể tha thứ cho ta có phải không?"
"Đông Phương cô nương, xin cô đi ra gặp ta..."
Đông Phương Bất Bại tránh ở trên cây, nhìn Lệnh Hồ Xung không ngừng gọi tên nàng, cuối cùng vẫn không hiện thân.
Lệnh Hồ Xung thất thần về tới tửu quán, thấy Độc Cô Hành ôm ngực ngồi bên cạnh bàn.
"Độc Cô huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
"Không chết được, hừ "
"Độc Cô huynh đệ, Đông Phương cô nương nàng, thật sự còn sống có phải không?"
"Ngươi nếu đã gặp được, còn hỏi ta làm cái gì?"
"Nàng không muốn gặp ta..."
"Người không nên gặp, chung quy vẫn là không nên gặp. Ngươi nên đi gặp người ngươi nên gặp đi." Độc Cô Hành nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, xoay người bước đi.
Lệnh Hồ Xung nhíu nhíu mày, liền đi theo.
Đi theo Độc Cô Hành tới trước một căn phòng, nhìn thấy một người nằm trên giường, Lệnh Hồ Xung bước qua, phát hiện đúng là Nhậm Doanh Doanh.
"Doanh Doanh? Doanh Doanh!"
"Độc Cô huynh đệ, Doanh Doanh đây là..."
"Nàng bị Lâm Bình Chi nhốt ở Mai Trang bên tây hồ, là Đông Phương cứu nàng về, chỉ là, không biết nàng bị Lâm Bình Chi hạ phải độc dược gì, cho nên vẫn hôn mê không tỉnh."
"Lâm Bình Chi, không phải bị ta nhốt ở Mai Trang sao? Làm sao có thể..."
"Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được." Độc Cô Hành trừng mắt liếc Lệnh Hồ Xung một cái.
"Vậy độc của Doanh Doanh, Đông Phương cô nương cũng không giải được sao?"
"Nàng mắc nợ ngươi sao? Đừng nói nàng không giải được, cho dù có thể giải, chẳng lẽ lại phải móc tim ra đổi một lần nữa sao? Ngươi cho là nàng có mấy trái tim? Hừ." Độc Cô Hành nói khích Lệnh Hồ Xung, bỗng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng từ túi to bên hông Lệnh Hồ Xung lấy ra một lọ dược, đổ ra hai viên, sau đó lại đưa cho Lệnh Hồ Xung.
"Túi to này của ngươi, tất cả đều là đồ tốt Đông Phương Bất Bại chuẩn bị cho ngươi để điều dưỡng thân thể, ta đây ăn một viên. Còn ngươi thích ăn hay không thì tùy!"
"Đúng rồi, ngày mai phải về Thiên Chi Nhai một chuyến, để Bình Nhất Chỉ giải độc cho Doanh Doanh cô nương của ngươi, còn nội thương của ngươi nữa. Sớm nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, Độc Cô Hành khoát tay áo rời đi.
"Thiên Chi Nhai... Ai..." Lệnh Hồ Xung nhìn bình dược trong tay: "Đông Phương cô nương..."
Độc Cô Hành đi khỏi phòng, liền ra ngoài tửu quán:"Đông Phương, tiểu tử kia hẳn là đã ăn dược, còn hỏi có phải ta và tỷ ở cùng nhau hay không."
"Ngày mai các ngươi đi về trước, ta còn muốn ở lại xem xét Mai Trang." Đông Phương Bất Bại đột nhiên đi tới bên cạnh.
"Đông Phương, chuyện lúc nãy, ta không biết Lệnh Hồ Xung bị hôn mê, chỉ nghĩ hắn say rượu đang ngủ..."
"Không cần nói nữa, huống hồ, cũng tại ta không hỏi rõ nguyên nhân, suýt nữa đã gϊếŧ ngươi. Thương thế của ngươi có nặng không?" Đông Phương Bất Bại nhớ tới Độc Cô Hành thiếu chút nữa đã chết trong tay mình, liền cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Ta không sao, ha ha, tỷ biết không, tuy rằng võ công của ta không bằng tỷ, nhưng thân mình rất cường tráng rất khỏe mạnh." Độc Cô Hành cười cười, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại."Lâm Bình Chi kia, đã cùng tỷ giao thủ sao?"
"Đấu với hắn mấy chiêu, Lâm Bình Chi này chẳng những nội lực kinh người, hơn nữa thực hiển nhiên, đã tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, còn có Hấp Tinh đại pháp. Người này không trừ, tất có hậu hoạn. Bên trong Mai Trang chắc chắn có ẩn tình gì đó." Đông Phương Bất Bại dừng một chút: "Đáng tiếc tạm thời ta cũng chỉ có thể cùng hắn ngang tay mà thôi."
"Đông Phương, tỷ vì cứu Lệnh Hồ Xung đã hao tổn nội lực, ngày mai đến Mai Trang...."
"Tổn thất chút nội lực mà thôi, không sao cả, không ngại. Ngược lại là các ngươi, Lệnh hồ Xung mang thương tích trong người, Doanh Doanh lại hôn mê bất tỉnh, vạn nhất đến lúc đó giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo tìm đến, sợ là ngươi hai đấm nan địch bốn tay."
Đông Phương Bất Bại nghĩ chính mình không có vấn đề gì, cùng lắm tránh đi Lâm Bình Chi là được. Nhưng Độc Cô Hành bên này, vạn nhất bị giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo tìm được, không biết phải ứng phó thế nào.
"Tỷ yên tâm đi, ta Độc Cô Hành dù phải liều cái mạng này, cũng sẽ bảo hộ tốt Lệnh Hồ Xung."
"Ngươi nếu thật mất mạng, ngày sau ta làm sao cùng sư phụ giao phó? Bất quá, đừng để cho Lệnh Hồ Xung xảy ra chuyện gì thì tốt... " Đông Phương Bất Bại mỉm cười, tiếp tục nói: "Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng phải tìm chỗ yên tĩnh luyện công."
Nói xong đã không thấy bóng dáng.
"Không nói không sao, nói đến quả thực có chút mệt mỏi, ôi chao..." Độc Cô Hành ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở trở về tửu quán.