Chương 10: NẾU NHƯ CÓ THỂ QUAY LẠI MỘT LẦN NỮA, LỆNH HỒ LIỆU CÓ HIỂU ĐƯỢC...
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung mơ mơ màng màng bị người khác đánh thức, hắn mở to mắt, Độc Cô Hành mang theo tươi cười nghiền ngẫm nhìn hắn."Ta nói này Độc Cô huynh đệ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ta chỉ là tò mò, ngươi không nằm ngủ trên giường, sao lại nằm úp sấp trên bàn mà ngủ?"
"Doanh Doanh ở trên giường, ta không ở trên bàn chẳng lẽ phải ở trên giường sao."
"Hắc, ngươi người này thực buồn cười, Nhậm Doanh Doanh không phải đã cùng ngươi kết làm phu thê sao? Ngươi nằm trên giường có cái gì không được?" Độc Cô Hành liếc mắt châm chọc Lệnh Hồ Xung.
"Độc Cô huynh đệ có điều không biết, này... ta cùng Doanh Doanh tuy rằng đã kết làm phu thê, nhưng... cũng không có làm cái gì... chuyện tình khác người."
"Trời ạ, được rồi, đối với ngươi ta không biết nói cái gì cho phải. Tốt lắm, mang theo Doanh Doanh cô nương của ngươi, đến lúc phải đi rồi."
Lệnh Hồ Xung vừa muốn ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, Độc Cô Hành lại đột nhiên "Khụ" một tiếng.
"Khụ khụ, cái kia, Lệnh Hồ Xung, để ta ôm nàng thì tốt hơn." Độc Cô Hành đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Đông Phương Bất Bại nói với hắn tốt nhất đừng để Lệnh Hồ Xung xảy ra chuyện gì. Hiện tại Lệnh Hồ Xung thương thế chưa khỏi hẳn, vạn nhất hơi vất vả một chút đã...
Lệnh Hồ Xung ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Độc Cô Hành.
"Ngươi nhìn cái gì! Ta... Lão tử thích ôm mỹ nhân, không được sao? !" Độc Cô Hành trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, ôm lấy Nhậm Doanh Doanh bước đi.
Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ, đành phải theo ở phía sau.
"Ta nói Độc Cô huynh đệ, kỳ thật con người ngươi cũng tốt lắm..."
"Liên quan gì đến ngươi."
"Ta xem ngươi không phải thích ôm mỹ nhân, là sợ ta vất vả đi!"
"Hừ! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không thích ôm mỹ nhân?"
"Hai mắt đều thấy, thích ôm sao lại trưng ra cái mặt thối như vậy!"
"Ngươi... Lệnh Hồ Xung! Nếu không phải Đông Phương dặn ta chiếu cố tốt ngươi, ta mới lười quản ngươi!"
"... Đông Phương cô nương..."
Nhìn Lệnh Hồ Xung vừa nghe nhắc đến Đông Phương liền trầm mặc, Độc Cô Hành trong lòng không khỏi nổi lên vài tính toán nhỏ nhặt:"Lệnh Hồ Xung, thẹn chết ngươi, hừ hừ!" Độc Cô Hành hứ một tiếng lạnh lùng nói: "Đúng vậy, là do Đông Phương cô nương của ngươi, vạn phần dặn dò ta chiếu cố tốt ngươi, ais ais, sợ ngươi lạnh sợ ngươi đau sợ ngươi mệt mỏi..." Nói xong trừng mắt lén nhìn Lệnh Hồ Xung.
"Nàng vẫn lo lắng cho ta đúng không? Nhưng vì sao... Không chịu đi ra gặp ta..." Lệnh Hồ Xung cảm thấy từng trận đau lòng.
"Đi ra cho ngươi gϊếŧ? Vậy sợ là lần thứ ba vẫn phải chết trong tay ngươi!"
"Ta... Ta làm sao có thể gϊếŧ nàng!"
"Lần đó là ai đâm nàng một kiếm a? Không phải ngươi chẳng lẽ là quỷ? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm không dám nhận..." Độc Cô Hành vẻ mặt khinh bỉ.
"Ta... Ta... Ta không phải cố ý ..."
"Ngươi có tin ta gϊếŧ ngươi hay không? Dù sao, ta cũng không phải cố ý !" Nhìn bộ dáng vô thố của Lệnh Hồ Xung, Độc Cô Hành vừa tức vừa buồn cười.
"Nàng... gϊếŧ Định Dật sư thái, lại đả thương sư phụ sư nương ta, hơn nữa ta còn tận mắt nhìn thấy nàng... gϊếŧ nhiều người như vậy..."
"Hừ! Nếu không tên sư phụ ngụy quân tử kia của ngươi lừa nàng nói ngươi đã chết, nàng làm sao có thể đại khai sát giới! Còn nữa, ngươi tận mắt nhìn thấy nàng gϊếŧ Định Dật sư thái sao? Ngu xuẩn. Huống chi, là bọn chúng muốn gϊếŧ Đông Phương trước, chẳng lẽ, chỉ vì nàng là Đông Phương Bất Bại nên nhất định phải để những kẻ gọi là nhân sĩ chính phái các ngươi gϊếŧ chết sao?! Chẳng lẽ nàng nên chờ chết sao? !" Độc Cô Hành cuối cùng cũng phát hiện, Lệnh Hồ Xung này thật sự là cổ hủ ngu xuẩn đến cực điểm.
"Nàng vì sao không giải thích với ta? Vì sao... Còn muốn bảo ta gϊếŧ nàng..."
"Nàng giải thích, ngươi tin sao? Nếu ngươi tin nàng, căn bản sẽ không hoài nghi nàng, nàng đối với ngươi như thế nào, chính ngươi không rõ ràng sao? Ngươi không hiểu được, bị người mình yêu thương hoài nghi thống khổ đến cỡ nào, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được Đông Phương."
Lệnh Hồ Xung nhớ tới khi ấy Đông Phương Bất Bại ôm chặt lấy hắn, một lần lại một lần nói:"Lệnh Hồ Xung, ngươi không chết, ngươi còn sống, ngươi còn sống..." Còn có sau khi mình đẩy nàng ra, biểu tình bất lực của nàng, cả ánh mắt tuyệt vọng mà lại không thể tin của nàng khi bị mình đâm một kiếm.
"Là lỗi của ta, là ta thương tổn nàng, một lần lại một lần... Nàng sẽ không tha thứ cho ta đúng không?"
"Lệnh Hồ Xung, Đông Phương nàng, nàng rất đau, rất đau, nhưng nàng chưa từng trách ngươi, làm sao có cái gì gọi là tha thứ." Độc Cô Hành không khỏi đau lòng vì nữ tử si tình mà lại quật cường kia.
Lệnh hồ Xung bắt lấy cánh tay của Độc Cô Hành: "Vậy ngươi giúp ta gặp nàng được không? ! Ta có lời muốn nói với nàng, ta biết đều là lỗi của ta..."
"Lệnh Hồ Xung, ngươi nắm tay ta làm gì, cẩn thận kẻo Doanh Doanh cô nương của ngươi rơi xuống. Hơn nữa, hai đại nam nhân lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì!" Độc Cô Hành hung hăng trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung: "Nàng có gặp ngươi hay không cũng không phải do ta định đoạt, nàng nóng nảy đến nỗi ngay cả ta cũng có thể gϊếŧ, ta có thể làm được gì đây! Uây, ngươi buông tay!" Độc Cô Hành dùng sức giãy khỏi tay Lệnh Hồ Xung.
Nhìn thấy bộ dáng đau khổ mất hồn mất vía của Lệnh Hồ Xung, Độc Cô Hành trong lòng nở hoa, Lệnh Hồ Xung ngươi tự làm bậy, người này a, luôn không biết quý trọng, thường thường sau khi mất đi mới thấy trọng yếu.
"Lệnh Hồ Xung, ta hỏi ngươi, nếu tất cả có thể quay trở lại một lần nữa, ngươi có thể vĩnh viễn đối xử tốt với nàng hay không? Không để ý nàng là giáo chủ, không quản cái gì gọi là chính tà?"
"Ta... Ta không biết, từ nhỏ sư phụ đã dạy ta, chính tà bất lưỡng lập, nhưng nàng lại là Ma giáo giáo chủ...."
Đúng vậy, cho dù tất cả có thể quay lại một lần thì phải làm thế nào đây, nàng vẫn như cũ là ma giáo giáo chủ, mà hắn, là đại đệ tử của Hoa Sơn phái, một chính một tà, vĩnh viễn thế bất lưỡng lập.
"Chúng ta chung quy, là người của hai thế giới... Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp mặt, cũng đã định sẵn phải đối đầu..." Lệnh Hồ Xung thì thầm tự nói.
"Thúi lắm, hết thảy đều thúi lắm, ngươi sao lại cổ hủ như thế? ! Vậy ngươi vì sao lại cùng thánh cô ma giáo Nhậm Doanh Doanh kết làm phu thê?" Độc Cô Hành tức giận dậm chân.
"Doanh Doanh nàng... Nàng tuy là thánh cô Ma giáo, nhưng nàng chưa bao giờ thương tổn bất luận kẻ nào, hơn nữa lại vì ta trả giá nhiều như vậy..."
"Lệnh Hồ Xung! Thánh cô ma giáo là người tốt, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại nên bị thiên đao vạn quả sao?! Nàng vì ngươi trả giá chẳng lẽ còn ít sao? Ngươi... Thôi thôi! Nói với ngươi quả thực chỉ phí hơi! Ngươi đời này đừng mong gặp được Đông Phương, cùng với Nhậm Doanh Doanh của ngươi sống tốt qua ngày đi!"
Độc Cô Hành không muốn tiếp tục vô nghĩa với Lệnh Hồ Xung, hắn sợ chính mình không kìm được sẽ gϊếŧ tên khốn có mắt không tròng này.
"Độc Cô huynh đệ! Nàng vì vậy nên không muốn gặp ta sao?"
"Cho dù gặp được thì thế nào? Đông Phương nàng vẫn là giáo chủ ma giáo, các ngươi vẫn như cũ là đối đầu, hơn nữa ngươi đã cùng Nhậm Doanh Doanh kết làm phu thê, các ngươi có gặp hay không có gì khác nhau?! Nàng vĩnh viễn vẫn không nỡ hạ độc thủ với ngươi, ngươi thì sao, có thể vĩnh viễn đều thương tổn nàng! Cho dù ngươi không thừa nhận hay biện bạch như thế nào. Lệnh hồ Xung ngươi, đều chỉ có thể phụ nàng cả đời ngươi hiểu không? !" Độc Cô Hành lớn tiếng gào thét, hai mắt đã đỏ bừng.
"Độc Cô huynh đệ, ta..."
"Nàng vì ngươi trả giá , vô luận là ngươi thấy được hay không, nàng tình nguyện không cần thiên thu bá nghiệp, tình nguyện buông tha cho nhất thống giang hồ, cho dù đại giới là nàng phải thống khổ cả đời, nàng cũng chỉ muốn ngươi hạnh phúc, cho dù là lòng của nàng, mạng của nàng, nàng đều có thể cho ngươi."
"Ta muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi có từng yêu ta hay không."
"Đông Phương cô nương, vĩnh viễn ở trong lòng ta "
"Vậy là đủ rồi, cái gì thiên thu bá nghiệp, đều không còn quan trọng..."
Trong đầu, nhiều kí ức như vậy đồng loạt xuất hiện, đau đớn, giống như bị một thanh kiếm xuyên thấu tim hắn, Lệnh Hồ Xung gắt gao ấn ngực: "Đông Phương cô nương, ta đâm cô một kiếm, so với ta lúc này có lẽ còn đau hơn phải không..." Trong miệng cảm thấy tanh ngọt, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, dưới chân cũng lảo đảo.
"Này, ngươi không sao chứ??!" Độc Cô Hành hoảng sợ, nhanh chóng buông Nhậm Doanh Doanh đỡ lấy Lệnh Hồ Xung, tuy rằng hắn cố ý chọc giận Lệnh Hồ Xung, nhưng không nghĩ tới lại trở thành như vậy.
"Ta không sao..." Lệnh Hồ Xung khoát tay, cầm lấy bầu rượu bên hông mạnh mẽ uống một ngụm.
Độc Cô Hành đặt tay lên cổ tay Lệnh Hồ Xung, nhíu nhíu mày nói: "Lệnh Hồ Xung, thương thế của ngươi... Ngươi càng ngày càng hư nhược rồi, xem ra chúng ta nên nhanh chóng quay về Thiên Chi Nhai, bằng không không phải Nhậm Doanh Doanh có việc gì thì chỉ e ngươi chống đỡ không được. Đừng uống rượu , trước đem dược ăn, kìm chế chút, đến Thiên Chi Nhai sẽ không sao." Nói xong, cầm lấy túi dược bên hông Lệnh Hồ Xung.
"Không cần , không chết được, chút thương tích ấy, so với đông Phương cô nương, đã tính là gì..." Lệnh Hồ Xung đẩy tay Độc Cô Hành, uống thêm một ngụm rượu tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi cho là ngươi làm như vậy có thể chuộc tội sao, ngươi cho là ngươi như vậy sẽ tốt hơn sao?"
"Ngươi câm miệng! Ta biết, là ta có lỗi với nàng, ta biết, ngươi trách ta, Bình Nhất Chỉ trách ta, các ngươi mỗi người đều hận ta, đều ước gì ta chết. Ta cũng hy vọng ta có thể như vậy chết đi ngươi có biết không! Ta từ nhỏ... Ngay tại Hoa sơn lớn lên, từ nhỏ chỉ biết, chính tà bất lưỡng lập, nhưng ta Lệnh Hồ Xung chỉ là một phàm nhân, ta cũng có thất tình lục dục, ta mất đi tiểu sư muội, lại gặp gỡ Đông Phương Bất Bại, ta biết rõ nàng là người của ma giáo, nhưng lòng của ta... cũng không chịu khống chế nghĩ đến nàng, không tự chủ được muốn cùng nàng ở chung một chỗ, cho đến khi ta biết được nàng là Đông Phương Bất Bại, là giáo chủ ma giáo. Ở trong lòng ta, giáo chủ ma giáo chính là ngọn nguồn tội ác, sư phụ bức ta, mỗi người đều bức ta, mỗi người đều nói với ta Đông Phương Bất Bại là ma đầu gϊếŧ người, ta... Ta làm sao có thể xem như ta không biết!" Lệnh Hồ Xung lảo đảo, lệ đã rơi đầy mặt.
"Ta còn tưởng ngươi là quân tử, nguyên lai là trộm a."
"Phù sinh lãng tích tiếu Minh Nguyệt, thiên sầu tán tẫn nhất kiếm khinh."
"Nể tình ngươi nhóm lửa sưởi ấm cho ta, tiện nghi cho ngươi một lần, đến!"
"Bất quá, cho dù đến thời điểm kia ngươi vẫn như cũ không phải là đối thủ của ta..."
Đông Phương Bất Bại, hắn Lệnh Hồ Xung sao có thể là đối thủ của nàng, nhưng lại liên tiếp làm tổn thương nàng, chỉ vì nàng luyến tiếc...
"Ngươi không thể thích ta."
"Chỉ mấy con tuyết lang chẳng lẽ ta lại thắng không được sao! Gan của tuyết lang, có thể trị bệnh cho ngươi."
"Kể từ ngày ta gặp được ngươi, trái tim ta, như rơi xuống hồ nước sâu, đẩy không đi, trốn không thoát, trong lòng chỉ muốn dựa vào ngươi..."
"Từng có người nói với ta rằng, tình cảm là không thể miễn cưỡng, cũng không thể kề cận, nhưng ta vừa gặp được ngươi, ta đã không còn giống chính mình nữa, ta..."
Kí ức tựa như phô thiên cái địa đánh úp tới, tốt đẹp của nàng, tươi cười của nàng, từng chút từng chút một thuộc về nàng...
"Ta tình nguyện ta chết đi, tình nguyện chúng ta chưa bao giờ quen biết, nếu chưa từng quen biết, nàng vẫn là giáo chủ của nàng, còn có thiên thu bá nghiệp của nàng, sẽ không vì ta thương tâm, sẽ không vì ta, thương tích đầy mình... Nàng vì ta trả giá nhiều như vậy, ta lại không thể cùng nàng bên nhau, liên tiếp thương tổn nàng..." Lệnh Hồ Xung mãnh liệt uống rượu, đầu đau như sắp nứt, đau lòng muốn chết.
Độc Cô Hành trầm mặc, hồi lâu, ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, đi tới bên cạnh Lệnh Hồ Xung, nói: "Ngươi nhất định phải hảo hảo còn sống, nếu ngươi chết, sẽ khiến nàng còn thống khổ hơn so với việc ngươi gϊếŧ nàng thứ hai. Lệnh Hồ Xung, ngươi vĩnh viễn không hiểu nàng, nàng trả giá nhiều như vậy, lại chưa bao giờ cầu vĩnh viễn được ở bên ngươi, ngươi là đại đệ tử Hoa Sơn, nàng không muốn ngươi khó xử, cũng không mong được ngươi đền đáp, chỉ muốn ngươi có thể sống hạnh phúc. Nếu như thực sự trong lòng ngươi còn có nàng, xin ngươi, vì nàng, chiếu cố tốt cho mình."
"Đông Phương cô nương, ta... sẽ không lại phụ cô..." Lệnh Hồ Xung lấy ra bình dược, đổ ra hai viên thuốc, sau đó bỏ vào miệng. Nước mắt lại tràn ra hốc mắt, trong thoáng chốc, dường như thấy lại một thân hồng y của Đông Phương cô nương, trong mắt mang theo yêu thương sâu đậm cùng lưu luyến, nhẹ giọng nói với hắn: "Lệnh Hồ Xung, chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc..."
Cách đó không xa trong rừng trúc, Đông Phương Bất Bại lẳng lặng đứng yên, khóe môi nhếch lên một chút chua sót tươi cười, trên gò má loang lổ ánh lệ.
"Lệnh hồ Xung, ta tình nguyện chết, cũng muốn cùng ngươi quen biết, không oán không hối..."