Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 11

Chương 11: MAI TRANG KINH HIỆN QUÂN TỬ KIẾM, ÂM MƯU TRỌNG TRỌNG LÃNG THAO THIÊN.
Sau khi rời khỏi rừng trúc Đông Phương Bất Bại liền đi thẳng tới Mai Trang bên tây hồ, quả nhiên lần này không có giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo trông coi, không cần tốn nhiều sức đã tới được đại lao.

Đông Phương Bất Bại tuần tra một vòng quanh đại lao, đồ đạc trong đại lao rất đơn sơ, trừ bỏ bàn gỗ cũng chỉ có giường đá, trên giường đá phủ một tấm chăn đệm, trên đệm ngoại trừ dấu vết trước đây Nhậm Doanh Doanh nằm lên lưu lại cũng chỉ có bụi bặm, toàn bộ đại lao cũng không phát hiện có chỗ nào khả nghi.

"Kỳ quái... Chẳng lẽ ta đã đoán sai? Đại lao này không có vấn đề gì?" Đông Phương Bất Bại trăm tư không thể giải.

Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe: "Giường đá?" Thân thủ xốc lên đệm chăn, quả nhiên, mặt trên giường đá khắc một số chữ, nhưng đã bị vết trảo phá hoại, không thể phân biệt được.

Thất vọng rất nhiều, Đông Phương Bất Bại đột nhiên phát hiện có một chỗ miễn cưỡng có thể thấy được, đúng là Hấp Tinh đại pháp.

"Quả thế, Nhậm Ngã Hành thằng nhãi này trong lúc bị ta giam giữ ở đây đã khắc khẩu quyết của Hấp Tinh đại pháp lên giường đá, trách không được Lâm Bình Chi..."

"Nhạc chưởng môn, đại hội chọn tân minh chủ ngũ nhạc kiếm phái lần này ngươi có nắm chắc không?"

"Ngươi cứ yên tâm, hiện nay ngũ nhạc kiếm phái bất quá chỉ là một đám ô hợp thôi, ta cam đoan dễ như trở bàn tay."

"Ha ha ha, rất tốt, tới lúc đó, giang hồ này, còn không phải thuộc về ta và ngươi ..."

Đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm trò chuyện, Đông Phương Bất Bại mắt thấy nếu ra ngoài tất nhiên sẽ đυ.ng mặt, đành phải lắc mình một cái nhảy lên góc kín trên nóc nhà.

"Khoan đã! " Lâm Bình Chi đột nhiên dừng lại cước bộ, Đông Phương Bất Bại cả kinh, nghĩ rằng mình đã bại lộ tung tích: "Trương hộ pháp, ngươi đem người này nhốt vào trong lao, ta cùng với Nhạc chưởng môn còn có chuyện quan trọng thương lượng cần phải đi trước." Chỉ nghe Lâm Bình Chi nói thế, tiếp theo tiếng bước chân càng ngày càng xa, chỉ còn lại một tiếng bước chân hướng đại lao đi thẳng tới.

Đông Phương Bất Bại thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng nội lực của nàng tổn hao nhiều, nhưng chỉ cần Lâm Bình Chi không ở đây, những người khác đều không thành vấn đề. Rồi sau đó lại âm thầm suy tư: "Nghe Lâm Bình Chi gọi kẻ đó là Nhạc chưởng môn, chẳng lẽ...là Nhạc Bất Quần? Nhạc Bất Quần không phải đã bị Nghi Lâm gϊếŧ chết sao? Làm sao có thể..."

"Thật là nhìn không ra, được xưng là quân tử kiếm Nhạc chưởng môn cư nhiên cấu kết với Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta..." Theo thanh âm nói chuyện, một nam tử mặc trang phục hộ pháp lầm bầm lầu bầu đi đến, trên vai còn khiêng một người.

Nam tử đem người kia đặt ở trên giường, vừa muốn rời khỏi đại lao, đột nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện phía sau hắn, rất nhanh điểm huyệt đạo của hắn.

Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn nam tử kia một cái, lại nhìn người nằm trên giường đá:"Tổ Thiên Thu??" Người trên giường một thân bố y, da mặt khô vàng, không phải Tổ Thiên Thu thì còn ai.

"Sao ngay cả hắn cũng bị nhốt lại?" Đông Phương Bất Bại có điểm đoán không ra tâm tư của Lâm Bình Chi, nghĩ nghĩ, xoay người nói với nam tử kia: "Hiện tại ta sẽ giải á huyệt của ngươi, hỏi ngươi cái gì ngươi liền nói cái đó, nếu ngươi có chút giấu diếm nào, ta lập tức sẽ gϊếŧ ngươi!"

Nhìn thấy nam tử dùng sức đảo mắt, Đông Phương Bất Bại giải khai á huyệt của hắn, sau đó hỏi: "Tổ Thiên Thu vì sao lại bị Lâm Bình Chi giam ở đây?"

"Hồi thiếu hiệp, hoàng hà lão tổ này không phục Lâm giáo chủ, vì vậy lão nhân này cùng đám người Kế Vô Thi ly khai Nhật Nguyệt thần giáo."

"Vậy Lâm Bình Chi có thể gϊếŧ hắn, sao phải đem hắn giam ở đây, có âm mưu gì?"

"Hồi thiếu hiệp, giáo chủ muốn thông qua đám người Tổ Thiên Thu tìm được thần y Bình Nhất Chỉ."

"Quả nhiên, vậy ta hỏi ngươi, vừa rồi bên cạnh Lâm Bình Chi là người phương nào?"

"Là... Là chưởng môn phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần."

"Nhạc Bất Quần? Hắn không phải đã chết hơn một năm trước sao? Làm sao có thể cùng Lâm Bình Chi cấu kết với nhau??"

"Này... Tại hạ cũng không biết, hơn một năm trước tại hạ vẫn chưa gia nhập giáo... Chỉ biết là Nhạc chưởng môn cùng Lâm giáo chủ muốn liên thủ..."

Nhạc Bất Quân tên ngụy quân tử này, giả chết không nói, lại còn cấu kết với Lâm Bình Chi. Đông Phương Bất Bại vung chiết phiến trong tay, tiếp tục nói: "Ngươi tên gì? Vừa rồi nghe Lâm Bình Chi gọi ngươi là Trương hộ pháp. Mới đến chưa đầy một năm mà có thể lên làm hộ pháp sao?"

"Tại hạ... Họ Trương tên Đức Quyền, tại hạ cũng không biết Lâm giáo chủ vì sao lại...lại đưa ta lên làm hộ pháp..."

"Như vậy tức là, hắn rất tín nhiệm ngươi? Chuyện bình thường ngươi đều sẽ biết phải không?"

"Dạ, đúng vậy thiếu hiệp."

Đông Phương Bất Bại cười cười, tay trái vung lên, một viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, một phen bóp miệng Trương Đức Quyền, đem dược nhét vào, sau đó một chưởng vỗ vào trên ngực hắn, viên thuốc thuận thế liền trôi xuống.

"Khụ khụ... Khụ... Thiếu hiệp..."

"Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ đúng hạn cho ngươi giải dược để áp chế độc tính trong cơ thể ngươi, nhưng nếu, ngươi không nghe lời, vậy thì đừng trách ta."

"Tại hạ... sẽ phục tùng sự an bài thiếu hiệp... chỉ là... Xin hỏi... Này, đây là độc dược gì? Thiếu hiệp lại là người phương nào?"

Đông Phương Bất Bại khóe miệng cong lên, nói: "Độc dược này chính là tam thi não thần đan, còn ta, Đông Phương, tên Bất Bại."

"Ngươi... Ngươi là... là... là..." Trương Đức Quyền lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh, hắn sớm nghe qua giang hồ đồn đại, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại võ công thiên hạ đệ nhất, gϊếŧ người như ma...

"Ngươi sợ sao? Ta sẽ không làm gì ngươi." Đông Phương Bất Bại một trận buồn cười.

"Nhật Nguyệt thần giáo tạm thời để Lâm Bình Chi tiếp quản cũng tốt, ngươi thay ta trông coi nhất cử nhất động của hắn, ta sẽ tùy thời trở về, hỏi ngươi tình huống."

"Dạ... Đông Phương giáo chủ, thuộc hạ... thuộc hạ hiểu được, chỉ là... Lâm Bình Chi võ công lợi hại, nếu lại bức thuộc hạ uống thuốc độc khác..."

"A, miệng của ngươi thật ra rất linh hoạt, yên tâm, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút, Lâm Bình Chi sẽ không làm gì ngươi. Hơn nữa, cho dù hắn cho ngươi ăn độc dược khác, ta cũng có thể giúp ngươi giải được. Chẳng qua, tam thi não thần đan này chỉ có duy nhất mình ta mới có thể giải độc, vạn nhất ngày nào đó..." Đông Phương Bất Bại cười cười tiếp tục nói: "Chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi cần phải biết rõ ai mới là minh chủ."

"Dạ, thuộc hạ tất vì Đông Phương giáo chủ cống hiến toàn lực."

Chần chờ một chút, Trương Đức quyền lại nói: "Đông Phương giáo chủ, còn có một chuyện thuộc hạ muốn bẩm báo."

"Nói đi."

"Trên đường đến đây, thuộc hạ nghe được Lâm Bình Chi cùng Nhạc Bất Quần nói, sau này muốn tấn công Linh Thứu Tự, bức Phương Chứng đại sư phải giao ra Dịch Cân Kinh."

"Ta đã biết, ta đi trước, nơi này liền giao cho ngươi ." Đông Phương Bất Bại thu hồi chiết phiến, bước ra khỏi đại lao.

"Giáo chủ, vậy Tổ Thiên Thu..."

"Tổ Thiên Thu trước hết cứ để lại đây, hiện tại cứu hắn đi chỉ khiến đả thảo kinh xà. Nơi này, cái gì cũng sẽ không phát sinh, hiểu chưa?"

"Dạ, thuộc hạ hiểu được."

"Trương hộ pháp, ngài ở bên trong sao Trương hộ pháp? !" Bên ngoài đại lao đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn Trương Đức Quyền một cái, Trương Đức Quyền vội vàng ra khỏi đại lao nói:"Ta ở trong này, có chuyện gì sao?"

"Có ba giáo chúng phát hiện Lệnh Hồ Xung ở cách ba trăm dặm Hắc Mộc Nhai, bên cạnh còn có một nam tử, chúng thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Giáo chủ phái thuộc hạ dẫn người đi bao vây diệt trừ, đồng thời thông tri ngài lập tức trở về Hắc Mộc Nhai, thuộc hạ đã lệnh cho những người khác xuất phát trước."

"Không tốt!" Đông Phương Bất Bại trong lòng cả kinh.

"Ta đã biết, ta lập tức quay về Hắc Mộc Nhai, ngươi đi đi."

"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui trước."

Trương Đức Quyền thấy người tới đã đi, liền xoay người cúi đầu nói: "Đông Phương giáo chủ, thuộc hạ phải trở về Hắc Mộc Nhai, ngài..." Hắn ngẩng đầu, đã không còn thấy bóng dáng Đông Phương Bất Bại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, rời khỏi đại lao vừa khóa cửa vừa nhỏ giọng thì thầm: "Ta sao lại xui xẻo như vậy, vừa gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo không lâu, trải qua một lần đổi giáo chủ, trở thành hộ pháp, còn bị ép ăn cái gì tam thi não thần đan, ăn thì ăn đi, lại bắt ta lập tức trở về Hắc Mộc Nhai, trời mới biết muốn ta trở về làm gì..."

Lắc đầu, Trương Đức Quyền ra khỏi đại lao hô to một tiếng: "Người đâu!"

"Có thuộc hạ, không biết Trương hộ pháp có gì phân phó?"

"Các ngươi vài người, canh giữ chỗ này, có động tĩnh gì phải lập tức báo cho ta biết."

"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh."

Trương Đức Quyền làm bộ "Ân" một tiếng, liền nghênh ngang đi ra Mai Trang.

Lại nói đến Độc Cô Hành ôm Nhậm Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung đi theo phía sau, một đường này tương đối bình an vô sự.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi cảm thấy trong người thế nào? Rất nhanh có thể đến Thiên Chi Nhai ."

"Làm phiền Độc Cô huynh đệ quan tâm, ta đã khá hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt, chúng ta nhanh đi thôi, hiện đã đến phạm vi Hắc Mộc Nhai, vì để tránh đêm dài lắm mộng." Độc Cô Hành trong lòng cảm thấy có chút bất an, vẫn là nhanh trở về thì tốt hơn.

"Đi? Ai cũng đi không được!" Một tiếng hét lớn truyền đến, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo từ bốn phương tám hướng xông ra thành một vòng tròn vây ba người bên trong.

"Nguy rồi!" Độc Cô Hành chau mày: "Này ít nhất cũng có hai mươi người tới, Lệnh Hồ Xung trên người mang thương tích, chưa nói đến việc có thể phá vòng vây ra ngoài hay không, cho dù thật sự có thể thoát được, Lệnh Hồ Xung nếu miễn cưỡng vận nội lực chỉ sợ không bao lâu sẽ phải đi đời nhà ma, này nên làm như thế nào cho phải... "

"Lệnh Hồ Xung, nếu thức thời liền mang Nhậm Doanh Doanh đi theo chúng ta, bằng không, chúng ta không ngại đem thi thể ngươi quay về."

Độc Cô Hành trầm giọng nói: "Lệnh Hộ Xung, ngươi ôm Nhậm Doanh doanh mau chóng rời khỏi đây, nơi này giao cho ta."

"Không được! Phải đi cùng nhau đi, ta Lệnh hồ Xung há là người tham sống sợ chết, cùng lắm thì, ta theo bọn chúng là được." Lệnh Hồ Xung rút ra trường kiếm, muốn hắn bỏ mặc Độc Cô Hành một mình chạy trốn, hắn là vạn vạn làm không được .

"Ngươi... Ngươi sao lại không biết điều như vây? !" Độc Cô Hành tức giận nói.

"Đừng tiếp tục vô nghĩa với chúng! Nếu không đi, thì một tên cũng đừng hòng sống sót! Gϊếŧ!" Hai mươi mấy người nhất tề đồng loạt xông lên.

"Bảo vệ tốt Nhậm Doanh Doanh!" Độc Cô Hành nói xong liền đem Nhậm Doanh Doanh trong lòng ném cho Lệnh Hồ Xung, rút ra trường kiếm, năm ba chiêu đã gϊếŧ chết được kẻ cầm đầu, nhưng giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo thấy chết không sờn, một người chết đi lại nhảy ra một kẻ khác, Độc Cô Hành võ công mặc dù không thấp nhưng cũng không phải là tuyệt đỉnh, hơn nữa lo lắng cho Lệnh Hồ Xung, nên dần dần rơi vào thế hạ phong.

"Độc Cô huynh đệ!" Lệnh Hồ Xung đặt Nhậm Doanh doanh xuống, trường kiếm trong tay xuất ra, nhân tùy kiếm tiến, chỉ một thoáng kiếm khí phô thiên cái địa sát hướng vòng vây.