Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 12

Chương 12: ĐÔNG PHƯƠNG LỆNH HỒ CHUNG KIẾN DIỆN, VÃNG SỰ DĨ THÀNH QUÁ VÂN YÊN.
(*) Đông Phương Lệnh Hồ cuối cùng đã gặp mặt, chuyện cũ ngày xưa bỗng hóa khói mây.

Đông Phương Bất Bại sau khi nghe được tin Lệnh Hồ Xung bị phát hiện, trong lòng kêu to không tốt, vừa rời khỏi Mai Trang liền thúc dục toàn bộ nội lực vội vàng quay về.

Mà Độc Cô Hành bên này, rõ ràng là sắp chống đỡ không được bao lâu.

"Gϊếŧ!" Lại là một tiếng gầm rú, cách đó không xa bất ngờ xuất hiện thêm một đám giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo.

"Lệnh Hồ Xung ngươi đừng quản ta! Mang theo Nhậm Doanh Doanh đi mau!" Độc Cô Hành trên người đã bị thương nhiều chỗ, liều chết bảo hộ Lệnh Hồ Xung ở phía sau: "Đông Phương, ta Độc Cô Hành, thề chết cũng sẽ giúp tỷ bảo vệ Lệnh Hồ Xung!"

"Dừng tay!" Lệnh Hồ Xung vì miễn cưỡng vận công, dĩ nhiên đã nỏ mạnh hết đà, "Các ngươi thả hắn, ta sẽ đi theo các ngươi!"

"Lệnh Hồ Xung! Ngươi!"

"Độc Cô huynh đệ không cần nhiều lời nữa, cái mạng này của Lệnh Hồ Xung ta, sống được đến giờ đã xem như ông trời rất chiếu cố, đến lúc chết thì cũng phải chết thôi." Lệnh Hồ Xung cười khổ, nhìn Độc Cô Hành khụy gối xuống đất, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi: "Thay ta chuyển lời đến Đông Phương cô nương, kiếp này Lệnh Hồ Xung ta chỉ có thể phụ nàng, hy vọng có thể... kiếp sau gặp lại..."

"Hừ! Lâm giáo chủ của chúng ta muốn bắt người, ai có thể trốn thoát! Giải đi!" Kẻ cầm đầu vung tay lên, ra lệnh mang đi Lệnh Hồ Xung.

"Khẩu khí thật lớn! Ta thấy các ngươi hẳn là đã chán sống!"

Mọi người cảm thấy hoa mắt, một bạch sắc nhân ảnh đã xẹt qua bên người, có sáy bảy người chỉ kịp cảm giác trên trán hơi đau đớn, trong tức khắc đã không còn hơi thở.

"Ta rất muốn xem, các ngươi làm sao mang hắn đi!" Người tới một thân bạch y, mắt phượng mày ngài, xưng là mỹ nam tử cũng không đủ, chính là Đông Phương Bất Bại vừa từ Mai Trang gấp gáp trở về.

"Đông... Đông Phương Bất Bại..." Những kẻ còn lại thấy người tới đúng là Đông Phương Bất Bại, nhất thời vô cùng sợ hãi.

"Đông Phương... Cô nương..." Rốt cuộc đã gặp được, Lệnh hồ Xung nhìn bóng dáng Đông Phương Bất Bại, tâm tình vui sướиɠ mơ hồ cảm thấy đau đớn, trước mắt tối sầm liền ngất đi.

"Các ngươi, còn muốn dẫn hắn đi sao?" Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi hỏi.

"Chúng ta nếu không mang hắn đi, trở về sẽ bị hút hết máu tươi mà chết, hắn phải theo chúng ta đi..." Trong đó một người cắn chặt răng: "Mọi người liều mạng!"

"Muốn chết!" Đông Phương Bất Bại dưới chân như gió, tay trái múa quạt, trực tiếp tấn công vào mặt địch nhân, một người một phiến giống như thiên mã hành không, nơi nào đi qua không một ai may mắn thoát khỏi. Ngân châm trong tay phải phóng nhanh như thiểm điện, chỉ nghe thấy vài tiếng xé gió "Ti" "Ti", mấy giáo chúng hét lên rồi ngã gục. Toàn bộ quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không tốn bao nhiêu thời gian.

"Đông Phương giáo chủ tha mạng... Giáo chủ tha mạng..." Còn sót lại một gã giáo chúng quỳ trên mặt đất, nhìn ngân châm cách trước mắt chỉ có nửa ly, không ngừng cầu xin tha thứ.

"Trở về nói với Lâm Bình Chi, nếu như dám có chủ ý với Lệnh Hồ Xung, ta gặp một tên, gϊếŧ một tên!!"

"Dạ dạ... . . . Tạ giáo chủ... Tạ giáo chủ..."

"Cút!"

Nhìn tên giáo chúng kia chạy mất bóng dáng, Đông Phương Bất Bại trong miệng tanh ngọt, rốt cuộc áp chế không được chân khí cuồng loạn trong cơ thể, máu tươi theo khóe kiệng khép chặt chảy xuống.

"Đông Phương!" Độc Cô Hành hít sâu một hơi, dùng sức đứng lên đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, thân thủ muốn đỡ lấy nàng.

"Không cần lo cho ta, ta hiện tại nội lực hao hết, nếu như có người đến ta cũng bất lực. Ngươi bế Doanh Doanh, chúng ta phải nhanh một chút trở về Thiên Chi Nhai!" Đông Phương Bất Bại ngăn cánh tay của Độc Cô Hành, bước nhanh chạy đến bên cạnh Lệnh Hồ Xung.

"Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung!" Đông Phương Bất Bại vỗ mặt Lệnh Hồ Xung, sợ hắn cứ ngủ như vậy sẽ không bao giờ tỉnh lại.

"Lệnh hồ Xung, ngươi tỉnh tỉnh! Lệnh Hồ Xung!"

"Đông Phương... Cô nương... Ta không sao, có thể nhìn thấy cô... Thật tốt..." Lệnh Hồ Xung chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt lo lắng của Đông Phương Bất Bại:"Thực xin lỗi... Đông Phương cô nương..."

"Đừng nói nữa, cái gì cũng không cần nói." Đông Phương Bất Bại đỡ Lệnh Hồ Xung đứng dậy, vừa đi vừa quay đầu nói với Độc Cô Hành: "Mau, chúng ta lập tức trở về."

Độc Cô Hành ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, đi theo phía sau Đông Phương Bất Bại. Lệnh Hồ Xung mặt càng ngày càng không có huyết sắc, thấy Đông Phương Bất Bại vẫn luôn lo lắng nhìn hắn, dùng sức nở một nụ cười nói: "Không cần lo lắng, ta không sao..." Nói xong, dưới chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.

"Lệnh Hồ Xung!"

Đông Phương Bất Bại giúp đỡ Lệnh Hồ Xung gần như sắp hôn mê, bất chấp chính mình cũng đã nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng đem nội lực còn sót lại đưa vào trong cơ thể Lệnh Hồ Xung.

"Đông Phương! ! Tỷ không thể lại..." Độc Cô Hành thấy Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng dùng nội lực giúp Lệnh Hồ Xung kéo dài tính mạng, sốt ruột hô to.

"Đông Phương cô nương... Không cần lại... Cho ta..."

"Ngươi không thể chết được! Lệnh Hồ Xung ta không cho ngươi chết..."

"Lệnh Hồ Xung, kiên trì thêm một lát nữa, rất nhanh sẽ không sao..."

"Lệnh Hồ Xung, có thể đứng lên không?" Đông Phương Bất Bại thay Lệnh Hồ Xung lau mồ hôi trên trán, lại sờ cái trán nóng lên của hắn:"Đến, ta đỡ ngươi đứng lên." Nói xong liền nâng Lệnh Hồ Xung dậy, bản thân cơ hồ không còn chút khí lực nào, hai người đành phải giúp đỡ lẫn nhau đi về phía trước, Độc Cô Hành ở phía sau cũng thở hồng hộc.

Lúc sắp đến lối vào Thiên Chi Nhai, đột nhiên Độc Cô Hành kêu to một tiếng:"Liên di!!"

Hoắc Mỹ Liên xách làn vừa từ bên ngoài mua đồ trở về, nghe tiếng gọi liền xoay người thấy được đám người Độc Cô Hành vô cùng chật vật.

"Đây là làm sao vậy?"

"Trở về hãy nói sau, nếu chần chừ chỉ sợ sẽ có người truy đuổi đến đây..." Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói.

Hoắc Mỹ Liên vội vàng đưa mọi người xuyên qua rừng cây, nàng đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem phía sau, xác định không ai đuổi theo, mọi người đến trước một thạch bích, Hoắc Mỹ Liên huy động nội lực đặt tay lên thạch bích,sau đó trái phải di động ba cái.

"Ầm Ầm..." Trên thạch bích xuất hiện một động khẩu, mọi người nối đuôi nhau mà vào, sau đó thạch bích liền khôi phục nguyên dạng.

"Phụ thân! Phụ thân! Bình thúc thúc!"

Độc Cô Cầu Bại ở trong phòng đánh cờ cùng Bình Nhất Chỉ, chợt nghe thấy tiếng kêu gấp gáp của Độc Cô Hành, hai người liếc nhau, đều cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

"Đông Phương! Hành nhi!" Độc Cô Cầu Bại thấy Đông Phương Bất Bại khóe miệng có vết máu sắc mặt lại tái nhợt, Độc Cô Hành cũng thương tích đầy mình.

Sau khi vào nhà, Độc Cô Hành vội vàng đặt Nhậm Doanh Doanh xuống, sau đó ngồi trên ghế há miệng thở hồng hộc.

"Sư phụ..." Đông Phương Bất Bại chỉ kịp kêu một tiếng sư phụ, liền ngất đi.

"Đông Phương cô nương!" Lệnh Hồ Xung vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, "Độc Cô tiền bối, Đông Phương cô nương nàng... Vì cứu ta nên đã dùng nội lực giúp ta kéo dài mạng sống..."

"Cái gì? Ai này... Này..." Độc Cô Cầu Bại trực tiếp nghẹn lời, Bình Nhất chỉ bên cạnh đi lên phía trước từ trong lòng Lệnh Hồ Xung ôm lấy Đông Phương Bất Bại đặt lên giường, sau đó bắt mạch cho nàng.

"Đông Phương giáo chủ vì quá mức mệt mỏi nên hôn mê, tuy nói thương thế không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nội lực đã hao tổn toàn bộ, kinh mạch cũng bị tổn thương, phỏng chừng là đã miễn cưỡng vận công khiến kinh mạch không chịu nổi vỡ tan." Nói xong, lại thở dài một hơi, "Aiss, chỉ sợ..."

"Bình Nhất Chỉ có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng ra.." Độc Cô Cầu Bại nhíu mày.

"Chỉ sợ này Quỳ Hoa bảo điển, giáo chủ nàng không thể tiếp tục tu luyện . Quỳ Hoa bảo điển tuy là công pháp tối cao, nhưng cực kỳ âm độc, chí âm chí nhu, lại trong âm có ngoan, trong nhu có cương, nhất chiêu nhất thức đều ẩn chứa sức mạnh cường đại. Nhưng Đông Phương giáo chủ nội lực không còn, kinh mạch lại bị tổn hại, không thể nào tiếp nhận được loại sức mạnh này, miễn cưỡng tu luyện, kết quả cũng chỉ có thể nổ tan xác mà chết."

"Không thể lại tu luyện Quỳ Hoa bảo điển? !" Ngoại trừ Lệnh Hồ Xung, tất cả mọi người đều bị chấn động.

"Bình thần y... Nếu như đông Phương cô nương nàng không tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, chẳng phải là có thể vô sự sao?" Lệnh Hồ Xung hỏi.

"Ngươi mụ nội nó biết cái gì! Ah..." Độc Cô Hành lập tức từ trên ghế nhảy lên, lại vô ý chạm đến vết thương, nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.

"Hành nhi, ngươi đừng động, ta trước giúp ngươi xử lý miệng vết thương." Bình Nhất Chỉ không để ý tới Lệnh Hồ Xung, lấy ra dụng cụ cùng dược liệu xử lý miệng vết thương cho Độc Cô Hành.

Độc Cô Hành đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhe răng trợn mắt hung tợn trừng trừng Lệnh Hồ Xung.

"Ta... Độc Cô tiền bối, vẫn bối biết, là ta đã phụ Đông Phương cô nương, là ta có lỗi với nàng, ta không cầu các vị tha thứ, chỉ xin mọi người đem chuyện của nàng nói cho ta biết, nếu ta có thể giúp được việc gì, cho dù muốn ta chết, ta cũng sẽ đi làm." Nói xong, Lệnh Hồ Xung quỳ xuống trước mặt Độc Cô Cầu Bại:"Ta Lệnh Hồ Xung từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ sư phụ chưa từng quỳ trước bất luận kẻ nào, Độc Cô tiền bối, cầu xin người nói cho ta biết, ta phải làm như thế nào mới có thể giúp nàng?."

Độc Cô Cầu Bại nhìn Lệnh Hồ Xung cúi đầu quỳ trước mình, thật lâu sau, thở dài, đỡ Lệnh Hồ Xung đứng lên.

"Thôi, có một số việc, ngươi chung quy cũng sẽ biết ." Nói xong, liền đem chuyện Lưu Ly Tâm trong cơ thể Đông Phương Bất Bại kể với Lệnh Hồ Xung.

"Vốn, nàng đã đột phá Quỳ Hoa bảo điển tầng thứ năm, với tư chất của nàng, trong vòng hai năm đột phá tầng thứ chín cũng không phải việc khó gì." Nói đến đồ nhi tư chất tuyệt hảo kia của hắn, Độc Cô Cầu Bại rất vui vẻ, nhưng lập tức, khóe miệng tươi cười liền biến thành cười khổ: "Nhưng bây giờ nàng vì cứu ngươi, biến thành cái dạng này, không thể tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, so với việc chờ chết, có cái gì khác nhau..."

Lệnh Hồ Xung lập tức đứng lặng tại chỗ, Đông Phương cô nương, vì hắn, mỗi một lần, đều là vì hắn, nay, lại cũng vì hắn, mà chết thêm một lần...

"Đông Phương cô nương..." Lệnh hồ Xung bước qua, cầm tay Đông Phương Bất Bại, sau đó ngồi xuống giường.

"Lệnh Hồ Xung, đem viên dược màu đỏ này cho Đông Phương giáo chủ ăn đi, màu đen là cho ngươi ăn." Bình Nhất Chỉ đưa cho Lệnh Hồ Xung hai viên thuốc, sau đó nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh nói: "Hành nhi, các ngươi làm sao tìm được nàng?"

"Là Đông Phương đem nàng từ Mai Trang bên tây hồ cứu về, không biết trúng phải độc gì, vẫn hôn mê bất tỉnh."

"Ai, ta lại có việc làm."

"Ân? Bình thúc thúc muốn chữa trị cho nàng sao?" Độc Cô Hành gãi gãi đầu hỏi.

"Không cứu nàng còn có thể thế nào? Hiện tại không cứu, chờ Đông Phương giáo chủ tỉnh vẫn lệnh cho ta cứu nàng... Sớm muộn gì cũng là chuyện của ta... Aiss." Bình Nhất Chỉ thở dài, ôm lấy Nhậm Doanh Doanh đi đến phòng đối diện.

"Hành nhi, chúng ta ra ngoài đi, con cũng nên trở về phòng điều dưỡng thân thể." Độc Cô Cầu Bại nhìn Đông Phương Bất Bại nằm mê man trên giường, lại nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, sau đó nói với Độc Cô Hành.

Độc Cô Hành không chớp mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, rồi lại quay đầu nhìn Độc Cô Cầu Bại, không cam lòng đứng dậy đi ra ngoài.

Độc Cô Cầu Bại đứng ở trước cửa, nhìn Lệnh Hồ Xung giúp Đông Phương Bất Bại đang mê man ăn dược, sau đó ôn nhu vì nàng lau đi vết nước bên khóe miệng: "Aiss, thế gian bao nhiêu nữ nhi si tình, yêu đến rơi vào vực thẳm cũng không oán không hối..." Độc Cô Cầu Bại đi ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.

Đêm đã khuya, Đông Phương Bất Bại như trước lẳng lặng nằm ở trên giường, Lệnh Hồ Xung ngồi ở bên giường nhìn nàng, gắt gao nắm tay nàng, chưa bao giờ buông ra.

"Đông Phương cô nương, cô còn nhớ hay không, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta không biết cô võ công cực cao, còn chạy tới cứu cô, cô nhất định cảm thấy rất buồn cười phải không..."

"Đông Phương cô nương, chờ cô tỉnh, chúng ta lại cùng đi uống trộm rượu, thủ pháp uống rượu của cô còn lợi hại hơn so với ta..."

"Đông Phương cô nương, chúng ta lại đi uống rượu múa kiếm, ta biết ta không phải đối thủ của cô, nhưng ta thật sự... rất muốn lại được cùng cô so chiêu..."

"Vì sao ngốc như vậy, Đông Phương cô nương, vì sao cô phải nhận lấy tất cả những đau khổ này... Thực xin lỗi..."

Lệnh Hồ Xung áp bàn tay Đông Phương Bất Bại lên mặt mình, từng câu từng chữ thật lòng nói ra. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng, chưa bao giờ biến mất dù chỉ một giây, đã thật sâu khắc vào lòng hắn.

"Ta cả đời này, trước nay chưa từng cảm nhận được tình yêu, hiện tại người ta yêu, trong những năm tháng chúng ta còn sống, sẽ không gặp lại nhau nữa."

"Ta thật sự muốn nghe ngươi chính miệng nói với ta, ngươi yêu ta..."

"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết, từ nay về sau, ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi sinh mệnh của ngươi."

"Không phải ngươi nói ta nghiệp chướng nặng nề sao, ta phải đi đến nơi mà ta nên đến, kiếp sau, hy vọng chúng ta có thể gặp lại."

"Dải buộc tóc này, bây giờ ta trả lại cho ngươi, chúc ngươi sống hạnh phúc."

Chính mình là người duy nhất mà cả đời này nàng yêu, nhưng hắn, lại như thế tổn thương nàng...

Những chuyện đã xảy ra, những lời nàng từng nói, hung hăng bóp nát trái tim Lệnh Hồ Xung, nước mắt cuối cùng khống chế không được tràn mi mà ra:"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Ta yêu nàng, từ đầu tới cuối đều yêu nàng... Thực xin lỗi..." Hắn cúi xuống, khóc thất thanh, gắt gao ôm người trên giường, nước mắt làm ướt khuôn mặt nàng, cũng khiến tim hắn đau đớn.

Yêu hận đối lập phảng phất như mây khói.

Khi thì phiêu tán khi lại tràn ngập.

Thanh kiếm năm tháng cắt đứt tư niệm.

Là lưu luyến hay cũng là quyết tuyệt.

Nhìn thương hải tang điền, mây tan mây cuộn, chuyện cũ theo giang hồ đi xa.

Trái tim rơi xuống vực thẳm, dung nhan của người tựa như phù dung sớm nở tối tàn.

Như đàn tranh đứt dây mang đi quá khứ cùng lời thề vĩnh hằng.

Liệu kiếp sau có thể gặp lại nhau bên hòn đá Tam Sinh hay không?

Hận nhất là năm tháng vội vàng giống như bị gió bão cuốn trôi.

Một ánh mắt vội vàng của ta không kịp khiến người lưu luyến.

Những tấn bi kịch đó cuối cùng bảo rằng kiếp sau sẽ chấm dứt.

Chỉ còn lại lời thề hoang đường cuối cùng chìm vào đêm dài đăng đẵng.

Đi lại một lần trên con đường náo nhiệt.

Nơi đã từng có những hình ảnh hạnh phúc.

Một năm lại một năm, đao kiếm vô tình

Năm tháng quên đi, chỉ còn thương nhớ

Nếu thời gian nghịch chuyển ngay trước mặt người, liệu có giữ lại được khoảnh khắc này chăng?

Dẫu có lướt qua nhau cũng muốn nhớ rõ khuôn mặt người.

Nếu không có ngày mai, trái tim mãi ở chốn hoang vu nơi góc bể.

Nếu nhắm mắt lại liệu ta có thể có được sự hối tiếc trong ánh mắt người không?

Hận nhất là năm tháng vội vàng giống như bị gió bão cuốn trôi.

Một ánh mắt vội vàng của ta không kịp khiến người lưu luyến.

Những tấn bi kịch đó cuối cùng bảo rằng kiếp sau sẽ kết thúc.

Chỉ còn lại lời thề hoang đường cuối cùng chìm vào đêm dài đăng đẵng.